vốn nghĩ rằng bản thân mình đủ lí trí và điềm đạm. Giang Nhan mở cửa sổ
xe ra, sa cơn mưa ban sáng, bầu không khí trong lành thoang thoảng hương
hoa đưa lại. Những cảnh tượng trong quá khứ lần lượt hiện về như một
thước phim quay chậm. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đột nhiên chạy
vào tầm chụp ảnh của anh. Rõ ràng cô đang nhìn trộm anh, ấy thế mà lại tỏ
vẻ như không để ý đến anh. Đôi mắt ấm áp của cô giống như một ánh sáng
mặt trời mùa xuân chiếu rọi vào lòng anh. Duyên phận của hai người có lẽ
đã bắt đầu từ lúc ấy. Anh nhanh tay ấn nút ghi lại hình ảnh của cô vào trong
cuộc đời mình. Xe vừa đỗ xịch trước cửa khách sạn thì đột nhiên chuông
điện thoại của anh reo lên. Anh ấn phím nghe. -Giang Nhan, anh đang ở
đâu? -Anh vẫn đang họp ở bên ngoài. -Vậy anh ở phòng số mấy? Em lên
tìm anh! Anh ngập ngừng hồi lâu, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Trước
cửa khách sạn, Khang Di tay cầm điện thoại đang đưa mắt nhìn quanh, cuối
cùng cũng phát hiện ra anh. Cô nhoẻn miệng cười mừng rỡ. -Sao em lại đến
đây? Khang Di cười tươi rói: -Dì bảo em đến đây!- cô hươ hươ túi đồ trong
tay: -Đều là mấy thứ anh thích ăn đấy! Cô với mẹ Giang Nhan vốn dĩ đã đi
siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, chuẩn bị làm một bữa thịnh soạn cho Giang
Nhan nhưng không ngờ anh lại phải đi dự tiệc không về. Chắc là do nhìn
thấy cô có vẻ thất vọng nên mẹ Giang Nhan đã đề nghị: Chúng ta cùng nấu
nướng rồi con mang sang cho nó nhé! Nếu như là những buổi tiệc tùng xã
giao bình thường thì cô đã chẳng đến tận đây. Nhưng thật trùng hợp là An
Luy, chị em tốt của cô lại là giám đốc thị trường của tập đoàn E. Tối qua,
sau khi nhìn thấy Giang Nhan ở đây, An Luy đã gọi điện báo cho Khang Di
biết và mời cô lại đây chơi. Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi quyết định sẽ cho
Giang Nhan một bất ngờ. -Cần gì phải phiền phức thế, tối nay là anh về nhà
rồi! -Vừa hay em cũng đến đây chơi mà!- cô siết chặt cái cặp lồng giữ ấm
trong tay, vội vàng giải thích: -Chị An Luy ở tập đoàn E là bạn của em. Em
thường đi mua sắm với chị ấy, anh đã từng gặp rồi đấy! Giang Nhan ngẫm
nghĩ rồi đáp: -Anh không nhớ nữa!- tối qua anh cứ như người mất hồn,
không chú ý đến sự xuất hiện của An Luy cũng là điều dễ hiểu. Khang Di
chăm chú nhìn khuôn mặt của Giang Nhan, đôi mắt thuôn dài của anh hằn
lên những tia máu, đầu lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt không mấy rõ ràng,