HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 116

XXIII

Trong ánh nắng ửng hồng của buổi sáng tinh mơ. Entơni cùng Ren cưỡi

ngựa ra thảo nguyên, lòng còn day dứt, Entơni kinh hãi nghĩ đến phản ứng
của Ren nếu một ngày kia cô ấy biết được điều bí mật tối tăm của mình. Có
lẽ, nếu Ren yêu, Ren có thể vượt qua được chuyện đó… Nhưng phải yêu
tha thiết, yêu vô cùng tha thiết cơ…

- Cuộc trình diễn thô bỉ ở bàn ăn tối qua, - Ren nói to khi họ chuyển từ phi

nước đại sang nước kiệu nhỏ thoải mái. Entơni không trả lời. - Trước mặt cả
anh nữa, - Ren nói thêm. - Tất nhiên Thiô cũng là một tay ngốc, anh ta biết
cái kiểu nói như thế sẽ làm ba em chạm nọc. - Ren giảm tốc độc con Xpoti.

- Nhưng tại sao ba em lại vơ chuyện đó vào mình như thế? - Entơni hỏi. -

Xét đến cùng, Thiô cũng chi nói lí thuyết suông.

- Em không biết, nhưng em cho là ba em hơi lo ngại về em. Em luôn luôn

gắn bó với những người da màu và thổ dân. Dù sao chăng nữa, Ren nói
thêm, - em sẽ đi xa ít ngày, có lẽ như thế sẽ khôi phục được yên tĩnh.

- Em đi đâu?

- Tới một trang trại ở bên cạnh, ở cùng bà Đe Vét. Bà ấy không được

khoẻ.

- Tiếc quá nhỉ, - Entơni nói. - Anh sẽ nhớ em lắm.

Sau bữa điểm tâm, Emtơni nhìn con ngựa mang Ren phi nước kiệu nhỏ xa

dần, cho đến khi người và ngựa chỉ là một vết nhỏ trên nhữn quả đồi thấp
dưới chân núi.

Thoạt tiên về với trang trại này, Entơni không bao giờ nghĩ rằng Piê có thể

làm mình chán ngấy. Nhưng giờ đây, cô em Piê vắng mặt, Entơni thấy bạn
mình tẻ ngắt.

Entơni đi lang thang một mình dưới mặt trời nóng bỏng. Chẳng bao lâu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.