HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 119

XXIV

Hai người nói với nhau là họ yêu nhau. Chẳng người nào ngừng lại để hỏi

như thế có nghĩa là gì. Một chàng trai mười bảy tuổi, một thiếu nữ mười sáu
tuổi. Họ chỉ có thể thừa nhận tình cảm của mình khi nó đến. Trở lại
Uynơtơn, Entơni phát hiện thấy trong lòng mình có một niềm say mê mới
mẻ đối với cuộc sống, một mục đích mới để phấn đấu. Xây đắp tình yêu
này và tạo ra cái đẹp từ đó, Entơni bác bỏ tất cả những ý nghĩ cản trở mối
tình đầu.

Tuần nào hai người cũng viết thư cho nhau, họ dự định gặp lại nhau sớm

chừng nào mà số phận cho phép.

Khoảng một tháng sau khi về trường, vào một chiều thứ Sáu, Entơni được

gọi lên văn phòng làm việc của thầy giáo phụ trách nội trú. Trong thời gian
vừa rồi, Entơni đã viết và đã nhận những bức thư tình say đắm, say đắm
một cách dại dột. Entơni vào phòng thầy phụ trách với cảm giác phạm tội.

- Em Grêơm, thầy có tin buồn báo cho em, - thầy Crongiơ trang nghiêm

nói.

Một chiếc phong bì nằm trên bàn. Thầy Crongiơ cầm một tờ giấy màu

hồng.

- Mẹ em bị ốm, em phải về nhà ngay. Tối nay, có chuyến tàu chín giờ.

Thầy sẽ thu xếp để em kịp đi chuyến tàu đó. - Thầy Crongiơ đứng dậy, đi
vòng tới chỗ Entơni đang đứng, đặt tay lên vai Entơni. - Thầy không nghĩ là
mẹ em ốm nặng… nếu vậy, tất người ta đã phải báo thế. Tạm biệt em nhé.

Thầy Crongiơ trở lại ghế ngồi của mình.

Entơni choáng váng rời căn phòng. Chưa được một tuần, kể từ khi Entơni

nhận được một lá thư của mẹ; như thường lệ cuối thư mẹ báo cho Entơni
biết là ở nhà mọi việc đều bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.