HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 179

XXXVI

Từ khi gặp lại Ren, Entơni dành cho nàng tất cả thời gian anh có thể có

được. Khi thì ra ngồi trên những khối đá lởm chởm ven biển, lúc lên núi
đến với rừng thông, khi cùng nhau dạo phố, lúc ngồi trên xe buýt hai tầng.
Entơni đã phát hiện ở nàng những điều trước đó không hề thấy.

Nàng đâu có biết chính nàng là con đường duy nhất giúp anh trốn thoát

thực tế.

Nhưng đó không phải là tất cả. Không có một cô gái nào làm anh rung

động như nàng.

Có lẽ, một ngày nào đó, nếu anh dành dụm đủ tiền anh sẽ đưa nàng rời

khỏi cái đất nước đáng căm ghét này, đi tới một nơi nào đó để bắt đầu cuộc
đời mới, một nơi nào đó không biết tới thiên kiến về màu da.

Còn bây giờ, khi anh đứng ở chân đồi, nàng ngồi dưới chân anh, đang vân

vê nhô cỏ, thì anh nói dịu dàng:

- Em thân yêu ạ, anh rất mừng thấy em không quay lại… với hắn.

Nhưng nàng ngước nhìn Entơni, ánh mắt tinh nghịch, long lanh:

- Nào, đừng có tự đắc mà cho rằng tất cả chỉ vì anh đấy nhé!

- Được rồi, chỉ vì chút xíu thôi? - Entơni dỗ dành.

Ren mỉm cười quay đi.

Tất nhiên Entơni biết mình chẳng liên quan gì mấy tới quyết định của

nàng. Theo nàng kể, cuộc hôn nhân đó bắt đầu một cách tốt đẹp. Nàng gặp
anh ta trong chiến tranh, một đại úy có thành tích được tặng thưởng bội
binh Chiến công trên đất Ý. Khi giải ngũ, anh ta làm giám đốc một xí
nghiệp khai thác vàng ở Giôhannexbơc, hiển nhiên là do thế lực mà con
đường binh nghiệp mang lại. Rồi anh ta bị lôi cuốn vào cuộc chạy đua kiếm
tiền điên cuồng sau chiến tranh, tất cả cái trò này làm anh ta điên đầu. Ren

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.