HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 188

XXXVIII

Một buổi chiều mùa đông. Ánh mặt trời vàng nhạt trải dài trên các hoành

sơn của rặng núi Têbơn, nhưng hẻm núi sâu ẩn giữa các hoành sơn đó thì
râm tối. Từ những vách đá đen, nước nhỏ giọt, nhỏ giọt xuống cả hai bên,
tụ thành những lạch nước nhỏ tưới cho những cây dương xỉ. Họ dừng lại,
hơi hổn hển một chút vì chuyến đi xuống dốc, kéo dài và xóc.

- Một cảnh tuyệt vời, - Ren lên tiếng.

Thân hình nàng mảnh dẻ, thon thả, mái tóc màu mật ong, đường nét trên

cổ nàng thật dịu dàng…

- Có lẽ nào đây lại là thực sự? - Entơni lẩm bẩm, lơ đãng.

Ren đăm đăm nhìn Entơni vẻ dò hỏi. Nàng mỉm cười:

- Anh có ngắm cảnh đâu!

Họ tìm một nơi có ánh mắt trời rọi tới để nghỉ ngơi.

Ren dịu dàng lướt mấy đầu ngón tay theo những chiếc lá dương xỉ màu

xanh, xòe ra ở chân họ.

- Em chẳng biết có ly dị được không. Có trời mới biết Ronơn muốn gì.

- Hắn viết những gì?

- Hình như hiện giờ anh ấy nhận thấy là cứ tiếp tục yêu cầu của em trở về

cũng chẳng ăn thua gì. Trong bức thư mới nhất, anh ấy có vẻ cam chịu hơn.

- Hắn chưa bắt đầu kiện cáo ư?

- Có chứ, anh ấy gợi ra rằng nếu em không trở về sớm, thì sẽ chỉ thị cho

các luật sư của anh ấy kiện em vì lý do bỏ nhà ra đi. Nhưng em nghĩ là anh
ấy sẽ không làm một điều gì cho đến khi biết là hoàn toàn vô vọng.

Những đám mây hợp lại, che khuất ánh mặt trời. Cả hai cùng im lặng hồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.