HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 192

XXXIX

Mặc dù thời tiết lạnh, mặt Henri Bôdơmen vẫn đỏ bừng như cái lò sưởi

trong phòng luật sư của y. Y biết rõ mình không được bình thường trong
cuộc nói chuyện điện thoại này.

- Gin này, anh nói để em biết, anh đã mua vé cho em vào thứ Bảy này. Em

nhầm lẫn đấy. Sáng Chủ nhật tuần vừa rồi, anh đã nói với em dành ra buổi
tối đó.

- Rất tiếc, nhưng anh nói thứ Bảy tuần sau cơ mà.

- Anh có nói thế đâu. Sao lại thế, vì lúc đó đoàn balê đã thôi biểu diễn rồi.

- Giọng y có nhịp độ gấp gáp và giận dữ. - Anh đã mời em đi xem balê mà.

- Đừng ngốc nghếch thế, Henri! Em làm thế nào mà nhận lời đi xem balê

với anh được khi mà Entơni đã hẹn đưa em đi rồi?

- Hắn à? Khi nào?

- Tối thứ Bảy này, tất nhiên rồi, anh ấy mời em từ lâu.

- Buồn cười thật: vốn quý trong nghề nghiệp của anh là trí nhớ của anh, -

Bôdơmen cười, - thế mà anh không nhớ rõ việc hẹn gặp của mình.

- Phải, anh nhất định không nhớ mà, - Gin vặn lại, vui thích tai ác vì sự

dàn hòa của Bôdơmen. - Em mệt mỏi với cái kiểu anh luôn luôn đổ lỗi cho
em về những điều rắc rối anh tự mắc vào.

- Bây giờ, nghe anh nói nhé. Nếu em mệt mỏi về kiểu cách của anh, thì có

một phương thức đơn giản.

- Được lắm, - Gin nói, dập mạnh ống nghe xuống máy.

Bôdơmen hút vội vã hai điếu thuốc lá liên tiếp nhau khi đi quanh quẩn

trong phòng làm việc. Trên bàn có ba bản tóm tắt hồ sơ của luật sư bào
chữa thuộc hãng Hatli và Đuy Plexi. Gí nát mẩu tàn thuốc lá vào cái gạt tàn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.