y trở lại ghế ngồi, quay số điện thoại tự động một lần nữa.
- Gin phải không? Alô, Vẫn anh đây mà. - Y nghe thấy tiếng nói của chính
mình rất ngượng ngập và đần độn. Lúc này, y căm ghét bản thân mình biết
bao! - Nghe nhé, anh muốn xin lỗi. Vừa rồi, anh hơi nóng nảy.
- Anh quả là dễ cáu, có phải không nào?
- Hẳn có một sự hiểu nhầm nào đó.
- Đúng đấy mà, hãy quên đi, - Gin trả lời xoa dịu.
- Tối thứ Sáu này, em không bận gì chứ?
- Được lắm. Chúng ta sẽ đi đâu?
- Đi ăn và đi chơi bằng ôtô, em thấy thế nào?
- Không! Có một cuốn phim hay ở Riô. Mua vé phim ấy nhé.
- Tốt lắm.
- Nào, đừng có quên đấy.
- Anh sẽ không quên… lần này không quên đâu.
Y cười gượng.
- Để chứng tỏ thiện ý của anh, anh muốn đưa em đi chơi cả tối nay nữa.
- Rất tiếc, anh thân mến, tối nay em bận.
Vừa nghe Gin trả lời xong, Bôdơmen tự nguyền rủa mình quá hăm hở.
- Em cho anh hỏi: ai đấy?
- Không, Henri. Tò mò chóng già đấy.
- Anh đoán là Grantơ.
Thoạt tiên Gin không trả lời. Rồi cô nói:
- Phải rồi, anh Athơ mời anh ấy lại ăn bữa tối.
- Vậy sao em lại phải ở nhà?