HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 209

XLII

Khi vòng xe chạy vào phố. Anh thấy anh đèn ở tầng anh đang sáng. Anh

đỗ xe trước nhà để sau đó có thể đưa Xtivơ ra về. Anh trèo các bậc thang,
rồi nắm quả đấm cửa, chậm rãi xoay đi. Đột nhiên, anh thấy bồn chồn,
hoảng sợ.

Anh đẩy vội cửa. Hai anh em đứng mặt đối mặt với nhau một lúc lâu.

Từ khi rời Xtomhốc, Entơni vốn tự đánh giá cao bản thân mình. Anh hoàn

toàn tự hào về địa vị đã đạt được. Anh đã học hành xuất sắc ở trường. Hồi ở
quân đội, anh lên tới cấp đại úy. Đến bất kỳ chỗ nào, tòa án, nơi làm việc,
giới giao tế, anh đều được tiếp đón như một người ngang hàng.

Nhưng khi bước vào gian ngoài căn buồng của anh và đăm đăm nhìn đứa

em trai kém mình năm tuổi, Entơni cảm thấy mình tầm thường và nhỏ bé.
Trong giây lát, anh thầy Xtivơ đã lớn lên biết bao. Giờ đây cậu ta là một
thanh niên hăm ba tuổi, tuy có phần cao hơn Entơni, song gầy hơn rất nhiều
và không chắc khỏe bằng anh. Entơni ngạc nhiên thấy má Xtivơ rất hốc
hác, mặt rất gầu guộc. Lưng có vẻ hơi gù, có lẽ do do đọc sách và nghiên
cưu thái quá; mà cũng có thể do đeo kính không vành. Nước da Xtivơ có vẻ
nhạt hơn đôi chút so với hồi còn bé; hoặc chính óc tưởng tượng và nỗi sợ
hãi của Entơni đã phóng đại nét đặc trưng chủ yếu của Xtivơ.

Entơni hơi lo ngại nhìn thấy nét mặt của Xtivơ khá giống nét mặt của

mình, đã chứng tỏ một sự giống nhau rõ rệt giữa anh em ruột thịt.

Không phải do khuôn mặt Xtivơ, cũng không phải do đôi mắt sẫm màu

nghiêm nghị, thông minh đã làm Entơni cảm thấy mình thấp hèn, bối rối;
cũng không phải vì biết em trai mình mang trong sắc tố hiển nhiên ấy cái
chứng cớ hung tợn có thể tàn phá đời mình. Mà chính sự khinh bạc thoảng
qua trên sắc mặt sẫm màu đó đã làm tiêu tan niềm tự tin của Entơni. Anh có
cảm tưởng như Xtivơ hoàn toàn khinh miệt anh vì cuộc đời giả dối, trốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.