HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 211

rượu.

Entơni bận bịu trong gian bếp nhỏ, đặt siêu nước và mang ra một ít bánh

mì, cùng với bơ và một lớp cá trích.

- Em tìm đường đến đây có khó lắm không?

- Không, không, vì anh đã chi dẫn chi tiết qua điện thoại. Trong khi chờ

đợi anh, tôi đã xem sách của anh. Anh có một số sách hay.

- Phải, anh phải mất một số thời giờ chọn chúng đấy? Em đợi có lâu

không?

- Khoảng nửa tiếng. Nhưng với một tủ sách thế này, không ai lại thấy thời

gian trôi chậm chạp bao giờ cả.

Một hồi lâu. Entơni im lặng nhìn đứa em mà mình chẳng bao giờ có thể

thừa nhận được. Anh nói:

- Kể cho anh nghe mọi chuyện về em đi, Xtivơ.

Xtivơ không trả lời ngay, mắt anh lộ vẻ nghi ngờ câu nói đó. Nhưng khi

nói, giọng anh vẫn thân mật:

- Ồ, như anh biết, sau khi giải ngũ, tôi dạy học, tôi đã viết thư cho anh biết

cả rồi, có phải không?

Entơni gật đầu.

- Nếu anh viết thường xuyên hơn và tôi cũng thế, thì chúng ta đã có thể sát

tình hình của nhau hơn.

- Anh xin lỗi, Xtivơ ạ, chỉ vì anh lười thôi, còn chẳng có lý do nào khác

nữa.

Xtivơ lại nhìn đăm đăm hoài nghi, rồi nói tiếp:

- Tuy vậy, như tôi vừa nói, sau khi giải ngũ…

- Em chưa bao giờ tìm được cách lên phía Bắc, có phải không?

- Đúng thế. Quả là không may. Tôi muốn nhìn xem thế giới một chút. Thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.