HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 212

mà họ cứ bắt chúng tôi mòn mỏi trong các doanh trại ở Liên bang, hoặc lái
xe cho các nhân vật bự ở căn cứ. Tuy vậy, tôi đã xoay sở để đọc được rất
nhiều sách.

- Kể cho anh nghe về tờ báo của em đi.

- Ồ, đó là người yêu của tôi. Nó có tên là “Đối xử công bằng”. Bốn chúng

tôi lo liệu cho nó. - Đối tượng của nó là những ai không phải người Âu,
chúng tôi phải vật lộn mới có thể tiếp tục phát hành được. Vốn liếng ít ỏi,
anh thấy đấy, không có nhiều quảng cáo, tuy vậy cũng vừa đủ để không
mang công mắc nợ và thứ sáu nào chúng tôi cũng có báo bán ở đường phố.

Entơni cắt và phết bơ vào chiếc bánh mì nhỏ.

- Chắc công việc lý thú lắm, - Entơni nhận xét - nhưng anh đoán là chẳng

kiếm được đồng lãi nào, có phải không?

- Chả được bao nhiêu. Chúng tôi không quan tâm đến chuyện ấy, công

việc đó không được trả lương. Thỉnh thoảng, chúng tôi hưởng một chút tiền
thưởng cỏn con. Chỉ có một người dành trọn cả ngày cho tờ báo. Anh ấy có
hưởng lương, tạm gọi như vậy. Những người còn lại đều có nghề nghiệp
riêng. Hiện giờ, tôi dạy ở một trường của nhà thờ. Tôi cũng kèm thêm học
sinh vào buổi tối; thỉnh thoảng những bài tôi viết về các vấn đề của người
dân da màu cũng được báo chí người Âu đăng, với điều kiện là tôi không
phê phán quá nhiều. Nếu muốn kiếm chút tiền nong bằng cách đó, tôi phải
kìm mình lại, nhưng trong tờ Đối xử công bằng thì khác hẳn. Chúng tôi có
thể độc lập hơn… và mãnh liệt hơn nhiều trong việc nói lên những tình cảm
của dân tộc chúng tôi.

Dường như có vẻ chua chát day dứt trong giọng nói của Xtivơ khi anh

nhấn mạnh vào bốn tiếng cuối cùng.

Entơni liếm môi, nuốt nước bọt. Anh rút một bao thuốc lá mời Xtivơ.

- Cám ơn, tôi không hút thuốc.

Sự từ chối của Xtivơ làm Entơni càng không thoải mái hơn. Một chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.