HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 124

nguyện, mong sao Xtivơ chẳng bao giờ biết được vì sao mẹ qua đời.

Tối hôm sau, Entơni tới nghĩa địa một mình. Trong ánh hoàng hôn, Entơni

đứng bên mồ mẹ, nghĩ tới cuộc đời cô đơn, đầy hy sinh của mẹ, nước mắt
bỗng trào ra:

- Cion xin lỗi mẹ, mẹ ơi. - Entơni thì thầm.

Lúc quay gót trở về, hình ảnh Ren chợt lóe ra trong óc, Entơni hãi hùng:

nếu lấy Ren, có thể sẽ có những đứa con như Xtivơ. Entơni cảm thấy yêu
Ren tha thiết đến mức không thể nào bắt Ren sống lại tấn bi kịch của mẹ
mình.

Trở về trường, Entơni viết thư cho Ren ngay. Trong những lá thư trước,

bao giờ Entơni cũng gọi Ren bằng hai chữa “Em yêu”. Thư này, Entơni mở
đầu đơn giản “Ren thân mến”. Bức thư như sau:

“Anh đau buồn báo để em biết: anh vừa chịu một tổn thất lớn lao. Mẹ anh

qua đời cách đây mười ngày. Không thể giải thích với em chuyện đó có ý
nghĩa như thế nào với anh đâu. Tất cả những gì đã có giữa chúng ta, có lẽ
chẳng bao giờ em hiểu được, Ren ạ, dù anh cố giải thích đi nữa. Toàn bộ
cuộc đời anh đã thay đổi - Chỉ biết nói với em như thế. Mối quan hệ giữa
anh và em trước đây thật tuyệt diệu, nhưng thôi dành phải chấm dứt Ren ạ.
Có thể em hiểu được quyết định này của anh. Anh chẳng biết thế nào. Chỉ
mong rằng em sẽ hiểu anh. Tạm biệt Ren.

Entơni”.

Ren trả lời:

“Entơni thân mến, Em đã tưởng là em có ý nghĩa hơn đối với anh trong

hoàn cảnh như thế này. Em không thể hiểu nổi và sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi.

Em đau buồn vì mẹ anh qua đời. Mong anh nhận lấy nỗi đồng cảm sâu sắc

của em.

Tạm biệt Ren.”

Bức thư của Ren làm cho Entơni day dứt. Entơni loại bỏ nó cùng với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.