HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 122

lặng khi quan tài hạ huyệt: bố, Xtivơ, ông Hunđơ, Bôp Sotơ, mẹ Bôp Sotơ
và những người khóc mướn chuyên nghiệp.

Sẽ chẳng bao giờ gặp lại mẹ! Chẳng còn tìm đâu thấy mẹ nữa! Sẽ chẳng

bao giờ có một bức thư của mẹ gửi về Uynơtơn. “Entơni, con của mẹ, con
thân yêu của mẹ ơi, mẹ đã đan cho con một chiếc áo len dài tay… Mẹ khao
khát gặp lại con, con thân yêu của mẹ”.

Giá mà Entơni biết mẹ sắp từ trần! Giá mà Entơni không hổ thẹn và về

nhà trong những ngày nghỉ, chứ không phí hoài thời gian sống với những
người xa lạ!

Entơni có thiết gì đến việc bố mình đã không xoay xở nổi để Meri được

chôn tại nghĩa địa người Âu! Việc Meri yên nghỉ bên những người da màu,
vốn cùng chủng tộc, có quan trọng gì đâu? Meri chết vì viêm phổi như
Entơni được biết hay không phải thế, thì có khác gì đâu?

Meri ra đi vĩnh viễn. Thế là hết. Và bây giờ, những xẻng đất đầy đang rơi

thình thịch trên chiếc quan tài gỗ…

Meri ra đi… đến với nơi vĩnh cửu của tử thần.

Làn gió hiu hiu chuyển thành cơn gió mạnh, cơn gió mạnh chuyển thành

những trận bão bụi, làm cát rít lên ném vào mắt mọi người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.