HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 142

mượt mà của nó và quanh chỗ đôi tai to rũ xuống. Sau đó, Gin quay sang
chào bố.

- Gin này, - ông Hatli nói, - ba giới thiệu ông Grantơ với con.

- Ồ, vâng, - Gin nói. - Mẹ tôi bảo là ông sẽ đến thăm. Ông có khỏe không?

- Gin chú ý thấy ánh mắt liếc nhìn của anh ta tuy thân mật và lịch sự, song
có vẻ xa lánh và bướng bỉnh thế nào ấy. Với trực giác nhạy bén của phụ nữ,
Gin biết rằng anh ta không dễ gần, cô nhất thời cụp mắt xuống.

- Cô có thích cưỡi ngựa lắm không? - Anh ta hỏi, hướng về phí Gin và liếc

chiếc quần đi ngựa, bóp ống từ đầu gối tới mắt cá chân Gin.

- Ô, thích lắm. - Gin tươi tỉnh trả lời. - Ông có cưỡi ngựa không, ông

Grantơ?

- Tôi đã học cưỡi ngựa cách đây nhiều năm ở một trang trại.

- Thế ông vẫn tiếp tục chứ?

- Không. - Giọng nói của anh ta xa vời.

- Tiếc quá nhỉ!

- Thôi được, một hôm nào đó, ông phải đến để đi ngựa với chúng tôi, -

Henri lên tiếng. Y quay sang nói với Gin. - Sau cuộc đi ngựa như chiều nay,
anh thấy chẳng ai có thể lánh xa chiếc yên ngựa được, phải không em?

Gin không trả lời ngay. Cô quay lưng lại, đứng cạnh chiếc bàn con ở góc

phòng, rót rượu vào cốc. Cô hơi quay đầu.

- Ờ… phải. - Gin chỉ nói có thế.

Henri đi ngang qua phòng tới chỗ Gin và nhìn xuống vai Gin “Em đang

pha gì thế?”. Y đặt một bàn tay lên lưng Gin, tỏ ý đã chiếm hữu. Mắt y nhìn
vào cái tủ lớn đựng đồ đạc quý và bộ sưu tầm các mẫu vật thu nhỏ, những
chiếc hộp đựng thuốc lá bằng bạc quí giá, hiếm hoi, cùng với đồ sứ Xevrơ.
“Anh sẽ chẳng bao giờ quên buổi hoàng hôn đó”. Y lẩm bẩm.

Bà Hatli vào phòng khách và được giới thiệu với Grantơ. Bà ta chăm chú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.