HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 270

ra lí do gì cả. Anh không muốn nói cho tòa án biết mình phản đối viên bồi
thẩm này vì biết rõ ông ta là người có thiên kiến màu da.

Chin người được giao trách nhiệm tuyên án đang tuyên thệ.

Entơni chăm chú nhìn mặt họ. Họ là một nhóm người ô hợp kì cục, từ một

người to bè bè, còn khá trẻ, với nước da sạm, ngồi ở cuối hàng ghế trước
cho tới ông già ngồi ở hàng sau, có hai má căng ra ngang hai lưỡng quyền
giống như giấy da khô, mồm đang nuốt nuốt tựa như đang nhai lại bữa điểm
tâm của mình; đầu ông ta tròn, và trắng hếu; dường như nhựa sống từ cơ thể
ông đã bị ép kiệt từ lâu. Entơni nóng lòng tìm kiếm các dấu vết sự hiểu biết
trong những người đang ngồi đó, nhưng dù sao anh vẫn không gạt bỏ được
cái cảm giác rằng trong chín bộ mặt đó đều mang nặng những thiên kiến
chống lại người da màu ở Nam Phi.

Nhân chứng đầu tiên ra khai trước tòa là một người vẽ sơ đồ kiêm nhiếp

ảnh của cảnh sát. Anh ta cung cấp cho tòa bản sơ đồ và một tấm ảnh chụp
phía bên trong căn buồng Entơni.

Rồi bác sĩ Mơnrô bước vào chỗ ghế nhân chứng. Ông kể lại trước tòa đã

được gọi tới gian buồng đó vào khoảng một giờ rưỡi sáng Chủ nhật như thế
nào. Ông tả lại vết thương và nói là đã thấy cần thiết phải chuyển người quá
cố tới ngay bệnh viện bằng xe cấp cứu.

- Bị cáo có kể cho ông biết, - ông Bleơ hỏi, - chuyện gì đã xảy ra không?

- Có. Ông ấy giải thích vắn tắt rằng người quá cố đã vào phòng ông ấy

trong khi đang say rượu, nhấc một chiếc ghế đẩu lên và tấn công ông ấy dữ
dội; rằng để tự vệ, ông ấy đã đấm vào cằm người quá cố, và khi đó người
quá cố ngã đập đầu xuống chiếc lá chắn lò sưởi.

- Đến bệnh viện thì thế nào?

- Tôi lấy làm tiếc là không thể cứu được nạn nhân. Quá bảy giờ một tí,

ông ta đã chết.

- Nguyên nhân chết, thưa ông bác sĩ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.