- 0,15 grên, - ông Bleơ lại thẩm vấn, - tức là cái ngưỡng, nếu tôi được
phép dùng từ này, có phải không nhỉ? Tức là cứ dưới mức đó thì, theo lời
ông, không đủ để kết luận một người bị tác động của rượu, có phải không?
- Phải… phải là 0,15 hoặc lớn hơn.
- Vậy nếu là 0,15, thì còn có nghi ngờ?
- Không, tôi nói rằng ông ta bị tác động của rượu… là ở người trung bình.
- Còn trong trường hợp một người nghiện rượu nặng?
- Ông Bleơ, - viên chánh án ngắt lời, - ông có chứng cớ gì về sự nghiện
rượu của người quá cố không, có chứng cớ gì không?
- Không, thưa ngài chánh án tối cao.
- Vậy tại sao ông đi vào vấn đề đó?
- Vâng, xin tuỳ ngài chánh án tối cao.
Khi ông Bleơ tiếp tục gợi ý một số chuyên gia y học đã coi 0,15 grên là
con số quá thấp, thì ông Tơnơ phản đối, với lí do là tòa án đã mời ông Bơnit
thì phải chấp nhận những câu trả lời của ông ấy.
Hạ sĩ Clopơ, nhân chứng kế tiếp, kể trước tòa về việc mình được gọi đến
gian buồng đó, giảng giải về tình trạng đồ đạc mình thấy và chúng được xếp
đặt như thế nào. Ông ta luôn luôn nhắc tới bản sơ đồ đã được vẽ, cũng như
tấm ảnh đã chụp.
- Trong phòng có cái gì, vật gì hoặc những vật gì làm ông chú ý đặc biệt
không? - Ông Bleơ hỏi.
- Có. Ông cảnh sát Brinhcơ và tôi thấy mấy đầu mẩu thuốc lá có dính vết
son môi nằm trong gạt tàn.
Hạ sĩ Clopơ xác nhận cái gạt tàn cùng với những thứ chứa trong đúng là
tang vật. Tang vật đó được chuyền tay qua các viên bồi thẩm, họ xem chăm
chú mấy đầu mẩu thuốc lá, và thì thầm với nhau.
- Ông có hạch vấn bị cáo về những cái này không?