HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 48

- Tôi bâng khuâng tự hỏi, không biết con mụ đàn bà nhà Grêơm có còn

mạo nhận là người Ây nữa hay không. - Vợ Phêrêrơ bảo vợ Mơgrêgơ.

- Có đứa con da màu ở trong nhà thì khá gay đấy, - vợ Mơgrêgơ trả lời. -

Tôi cho là nó có màu cà phê… hai phần cà phê, một phần sữa. - Chị ta nói
với vẻ khinh bỉ quá mức. Nhưng trong thâm tâm, chị ta thầm lo, là nếu
mình tỏ ra vô cùng ác cảm và hiểm độc với Meri Grêơm, thì người ta có thể
nghi ngờ đến điều bí mật về nguồn gốc da màu của chính chị ta.

- Chị cho là màu cà phê à… Thế chị đã thấy đứa bé chưa?

- Tất nhiên tôi không nhìn thấy nó. Tôi không giao thiệp với ngữ ấy, - vợ

Mơgrêgơ trả lời một cách căm phẫn.

- Còn chị có nhìn thấy nó không?

Trước khi gặp vợ Mơgrêgơ, vơ Phêrêrơ tìm được một hộp đu đủ rẻ, và đề

nghị hai người cùng mua chung. Vợ Mơgrêgơ từ chối, bảo là định mua một
mình hai hộp cơ, vì không muốn hạn chế con cái ăn hoa quả.

Vợ Phêrêrơ lúc này có cơ hội trả miếng.

- Tôi đã thấy nó chưa à? - Chị ta hỏi lại. - Không, tôi chưa thấy mà tôi

cũng không thể thấy được. Chị coi tôi đâu có sống thân mật kề vai áp má
như gia đình chị.

Mấy ngày sau, một tấm biển đề chữ “Cho thuê” xuất hiện trên một cửa sổ

đằng trước ngôi nhà gia đình Mơgrêgơ, và cuối tháng kế đó, chiếc xe dọn
đồ đã đỗ ở ngoài cửa. Khi đồ đạc được mang ra ngoài phố, Entơni đang
đứng bên Giêni, Tomi và Vili.

Thằng bé Giôy bước thong thả đến chỗ chúng.

- Nhà tớ dọn đi đấy.

- Sao cơ?

Giôy gọi Tomi, Vili và Giêni sang một bên; và khi nó thì thầm với ba đứa

đó thì cả bọn luôn liếc nhìn Entơni.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.