HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 97

hơn. Nó suy nghĩ ủ ê hàng giờ dằng dặc và chỉ nói với Meri khi thật cần
thiết. Tuy vậy, cũng có một điều làm nó vui thích là Xtivơ còn quá ít tuổi
nên không thể một mình về Xtomhôc; vì Entơni khiếp sợ cuộc sum họp
không thể tránh khỏi với em trai mình.

Mãi hai năm sau, Xtivơ mới về thăm nhà lần đầu tiên. Nó trở về nhà vì

được nghỉ dài ngày trong tháng mười hai; một giáo viên da màu đi tàu cùng
nó hầu hết đoạn đường, đã giúp đỡ, săn sóc nó.

Thoạt đầu Xtivơ gặp lại Entơni, nó đưa mắt nhìn xuống, và quá nhút nhát

không nói gì được. Nó theo mẹ vào một buồng khác. Nó nói, vẻ ngạc nhiên.

- Entơni là một đứa bé da trắng. Con quên mất.

Khi đã dần quen với Entơni, nó bắt đầu hỏi anh đủ chuyện.

- Tất cả học sinh trường anh đều là da trắng à? - nó hỏi.

- Phải. - Entơni trả lời cộc lốc, mắt vẫn để vào cuốn sách đang đọc.

- Ở trường em, tất cả học sinh đều giống em. Chúng đều là da màu.

Entơni càu nhàu.

Xtivơ tiếp tục hỏi:

- Trường anh có tốt không?

Entơni ngước lên cáu kỉnh:

- Có, rất tốt. Bây giờ, hãy để cho tao đọc sách, được không?

Xtivơ ngồi xuống nền nhà, dùng bút chì bắt đầu vẽ, nó nói:

- Trường của em không tốt đâu. Anh Entơni này, em ước gì cũng là da

trắng như anh.

Meri nhận thấy những điểm khác nhau giữa hai đứa con ngày càng rõ ràng

hơn. Entơni, không có bạn bè ở Xtomhôc, cảm thấy cô đơn và khổ sở; còn
Xtivơ thì sung sướng khi ở một mình. Entơni mạnh mẽ và khoẻ khoắn,
thích ở ngoài trời; còn Xtivơ có thể bỏ ra hàng giờ luyện tập chơi đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.