HÃY HIỂU TÌNH EM - Trang 100

bực dọc, nàng nói:
- Alô! Ai đấy?
- Bội Cầm đấy phải không?
Một giọng nói thật trẻ, thật quen thuộc. Bội Cầm giật mình, hoàn toàn tỉnh
ngủ hẳn.
- Tùng Siêu?
- Vâng, tôi đây! - Tùng Siêu đáp, giọng nói có vẻ thật đặc biệt - Xin lỗi
Cầm nhé.
- Có chuyện gì thế?
- Cầm có thể ra ngoài một chút được không?
- Ngay bây giờ?
Vâng - Tùng Siêu nói - Tôi đang ở ngoài này đây, trạm điện thoại công
cộng trước ngõ nhà Cầm đây.
- Ngay đầu ngõ? - Bội Cầm ngạc nhiên - Cậu có biết bây giờ là mấy giờ
không?
- Biết chứ, năm giờ mười phút sáng. Tôi đã bắt xe đi suốt đêm từ Long Hải
về đây.
- Từ Long Hải? Cậu nói gì thế?
- Thì Cầm cứ ra đây - Siêu nói như van xin - Ra đây đi tôi sẽ kể hết mọi
thứ cho nghe. Điện thoại công cộng một pít - tông chỉ sử dụng được có ba
phút, tôi chỉ có hai cái ở đây thôi, mau ra đây tôi chờ nghen.
- Được rồi tôi ra ngay.
Và Bội Cầm vội đặt ống nghe xuống.
Hất chăn qua một bên, Cầm bước xuống giường, vội vã rửa mặt, nàng thay
chiếc robe vàng viền nâu. Vết thương trên tay đã lành, để lại chiếc thẹo lớn
giống như con rít nằm vắt ngang trên tay. Bất giác Cầm nhớ đến cái hôm
SIêu trễ hẹn không đến. Mới đây đã hai tuần không gặp mặt Siêu.
Bội Cầm cúi bước ra cửa, khép cổng lại. Và rất nhanh, Cầm thấy Siêu đang
đứng dưới một cột bên đường. Bên cạnh chàng là một chiếc xe con.
Bội Cầm ngạc nhiên hỏi:
- Xe của ai thế?
- Xe tôi - Siêu nói và mở cửa xe - Của chị Cả và chị Hai hùn lại mua cho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.