HÃY HIỂU TÌNH EM - Trang 41

- Tại sao cô cười?
- Xin lỗi ông luật sư nhứ! - Bội Cầm nói - Cô Vy đấy thông minh và chịu
học thật... Nhưng cô ấy không nhớ bài... Vì cô ấy đâu có thích thú với
những thứ trong bài vở đâu... Thật tôi không biết phải giải thích với ông
chuyện đó ra sao? Tôi nghĩ ông là cha Vy, đương nhiên bằng trực giác ông
nắm được điều đó.
Ông Tự Thanh, có vẻ suy nghĩ:
- Tôi phần nào hiểu được ý cô. Nhưng cô Cầm ạ...con tôi dù sao rồi nó sẽ
lớn, nó sẽ phải sống một cách độc lập, tôi muốn nó vào đại học, học nên
người nó có thể sống một cách tự chủ... Như cô vậy.
- Như tôi?
- Vâng. Tôi rất quý cô... Ông Thanh nói - Tôi thích cô. Nhất là cái bản tính
độc lập, cứng cỏi... Cô biết nhiều thứ. Cô nói năng khéo léo, phản ứng
nhanh nhẹn.
- Ông đã lầm rồi! - Bội Cầm lắc đầu nói - Tất cả những thứ đo, tôi nào có
học được ở đại học đâu? Mà là học ở trường đời... một trường đời đầy đau
khổ, đầy trắc trở....
Bội Cầm hướng mắt về phía cành trúc trên cao.
- Ông đừng bao giờ để Vy giống tôi. Thế giờ của cô ấy là mơ mộng, là tờ
giấy trắng, là thần thoại, là cổ tích. Nó đẹp lắm. Ông cần phải trân trọng
nó... và nhiệm vụ của ông hãy giúp nó hưởng được cuộc sống hạnh phúc
đó.
Ông Tự Thanh chăm chú nhìn Bội Cầm. Lần đầu tiên ông hiểu được nhiều
thứ về Cầm. Ngoài những khó khăn về vật chất cầm còn có một quả tim
đầy tin yêu, đầy tình người. Nhưng tình cảm dễ làm cho con người khổ hơn
vui thôi. Ông không biết Cầm quý Vy cơ nào. Nhưng ông hiểu là không thể
tiếp tục về đề tài học của Vy nữa. Ông nắm lấy tay Cầm hướng về phía nhà
mà nói:
- Thôi chúng ta đừng nói chuyện đó nữa nhé. Bây giờ vào nhà. Chúng ta đã
đến giờ ăn. Cô cũng cần phải mập ra một tí. Tôi mong là...sẽ được cô đến
đây dùng cơm luôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.