HÃY HIỂU TÌNH EM - Trang 43

QUỲNH DAO

Hãy Hiểu Tình Em

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 5

Bội Hòa! Bội Hòa! Bội Hòa!
Trời vừa tờ mờ sáng là Bội Cầm lại phải giật mình tỉnh giấc bởi những
tiếng hét dồn dập của mẹ. Nàng vội thay áo nhanh chóng chạy qua phòng
của mẹ.
Bà Tố Trinh đang ngồi trên giường, mắt mở trừng trừng, hai tay giữ chặt
lấy chân không ngớt gọi, đúng hơn là bà đang la to trong cơn mê loạn:
- Bội Hòa! Con đến rồi đấy à? Mẹ có rất nhiều chuyện muốn nói với con.
Bội Hòa! Con trai của mẹ. Con hãy đến đây. Đến đây đi con! Mẹ chờ đợi
con từ bao lâu nay mà sao con cứ bỏ mẹ đi biền biệt.
Bội Cầm bước tới cạnh mẹ, nắm lấy bàn tay khẳng khiu, nhăn nheo chỉ còn
da bọc xương của người, lay mạnh:
- Mẹ ơi mẹ! Mẹ hãy tỉnh lại đi, con đây mà. Mẹ làm sao thế? Mẹ cần gì cứ
nói với con.
Bà Tố Trinh có vẻ ngần ngừ một chút, hình như bà hơi tỉnh lại. Bà nhìn Bội
Cầm, như không biết Cầm là ai.
Cầm đặt tay lên vai mẹ, nhỏ nhẹ:
- Mẹ nằm xuống nhé, nằm xuống nghỉ cho khỏe đi, nha mẹ?
Bà Tố Trinh đẩy mạnh tay Cầm ra:
- Mày là Bội Cầm phải không?
- Vâng.
Bội Cầm nói, hơi rùng mình. Giọng nói của mẹ sắc lạnh, khô không khốc.
Giọng nói như vậy thường báo hiệu cơn giông bão sắp xảy đến:
- Mày vào phòng tao làm gì thế?
- Mẹ đang gặp ác mộng - Bội Cầm giải thích - Con nghe tiếng hét của mẹ
nên chạy qua đây.
- Tao đã hét thế nào?
- Mẹ! - Bội Cầm không muốn nhắc đến chữ Bội Hòa, nên ngập ngừng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.