HÃY HIỂU TÌNH EM - Trang 49

vẽ kia vẫn còn để trong cốp xẻ Cầm thở dài:
- Cậu Siêu! Thật có lỗi, tôi đã làm cho cậu bị trễ giờ đến sở - Bội Cầm cố
giữa vẻ bình thản nói.
Máy điều hòa không khí trong taxi khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
- Thật ra thì vết thương không nặng lắm đâu, cậu hãy để tôi xuống xe đi
dạy, khỏi phải đến bệnh viện làm gì.
Siêu quay lại quắc mắt:
- Cô nó ít một chút có được không? Tại sao lại bị thương nặng như vậy?
- Tôi bị té.
- Cha mẹ của Cầm không hay biết gì ư?
Siêu nói, nhưng rồi chợt nhớ ra hoàn cảnh của Cầm nên ngưng lại.
Cầm thì tựa đầu vào ghế. Lúc này có cái gì bềnh bồng trong đầu, khiến
nàng cảm thấy buồn ngủ... Tối qua không ngủ được, sáng nay lại chưa ăn
gì, rồi lại gặp chuyện...bị thương... Hèn gì chẳng yếu, chẳng mệt mỏi sao
được. Cầm chợt thấy muốn có một chỗ nào đó nằm nghỉ một lúc, có lẽ
khỏe hơn chứ bây giờ không phải chỉ có một sự mệt mỏi ở thể xác, mà còn
cả ở tinh thần.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một bệnh viện, Cầm được đưa vào trong.
Ngồi trước mặt bác sĩ, Cầm mới nhớ ra, nói với Siêu:
- Tôi không có mang tiền theo.
- Đừng lo, tôi có đây.
Siêu nói nhanh. Bác sĩ đã mở lớp băn vải lộn xộn của Cầm ra, ông chau
mày. Vết thương thật rộng, đang rỉ máu. Ông quan sát kỹ rồi nó với Siêu:
- Thế này làm sao cô ấy không đa cho được? Còn mấy mảnh thủy tinh li ti
nằm trong vết cắt này. Bác sĩ nói, rồi bảo Siêu - Cậu ra ngoài ngồi chờ một
chút, chúng tôi cần một khoảng thời gian để rửa vết thương và gắp các
mảnh chai ra. Có lẽ còn phải khâu thêm khoảng mười mũi. Rất tiếc. Rất
tiếc. Cánh tay đẹp thế này mà phải mang sẹo...
Siêu bước ra khỏi phòng tiểu phẫu. Như vậy là Cầm không thể lên lớp sáng
nay rồi. Chàng vội gọi dây nói đến trường của Cầm xin phép, rồi lại gọi
sang Công ty Xây dựng xin nghỉ cho mình.
Siêu ngồi ở phòng chờ. Hơn một tiếng đồng hồ sau, mới thấy Cầm bước ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.