HÃY HIỂU TÌNH EM - Trang 50

với bác sĩ.
Siêu được dặn dò:
- Mai nhớ đưa cô ấy lại thay băng. Một tuần lễ sau tháo chỉ. Còn thuốc thì
bốn giờ uống một lần. Nếu tối không bị sốt thì coi như không oó gì đáng sợ
nữa. Còn nếu sốt thì làm ơn gọi điện thoại cho tôi nghen.
Bác sĩ ghi cho Cầm số máy với một đống thuốc uống. Ông ta còn nói thêm:
- Cô cần phải nghỉ ngơi, nhớ không nên để va chạm thêm vào vết thương.
Cũng không nên đụng nước. Bằng không vết thương mà sưng tấy lên thì cái
sẹo nó nở ta ra đấy, liệu hồn. À! Cũng phải đề phòng cả nhiễm trùng nữa
đấy.
Tùng Siêu trả tiền viện phí xong, hai người bước ra ngoài.
Mặt Cầm vẫn xanh xao, có lẽ Cầm đau lắm.
Siêu nghĩ và nói:
- Tôi xin phép cho Cầm nghỉ hôm nay, thành thử đừng phải bận tâm gì về
chuyện dạy dỗ nữa. Bây giờ để tôi đưa Cầm về nhà nhé?
- Thôi khỏi cần! - Cầm nói nhanh - Tôi không thể về nhà bây giờ, làm thế
cha tôi sẽ lo lắng.
Cầm nhìn quanh rồi nói tiếp:
- Cậu Siêu, cậu biết nơi nào có thể ngồi lâu được không? Tôi càn tìm một
chỗ ngồi đến tan dạy mới về nhà.
Siêu nhìn nàng không đáp, chàng vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Mười phút sau, họ đã có mặt ở một quán ăn Tây có tên là "Lan Tâm". Chọn
một góc vắng, họ ngồi xuống. Ánh sáng vừa phải, ghế nệm êm, khung cảnh
thoải mái khiến Cầm thấy dễ chịu.
Trên tường là một bức họa lớn, vẽ một thiếu nữ cưỡi ngựa. Trên bàn tay
một chậu thủy tinh, trên có đóa hoa hồng tươi màu đỏ. Bội Cầm ngồi tựa
lưng vào ghế, chưa bao giờ Cầm bước chân vào nơi sang trọng như vầy. Có
chăng chỉ một lần... Đó là lần cuối cùng chia tay với Lâm Duy. Nhưng chỉ
là ở một quán cà phê nhỏ... Cầm còn nhớ Duy đã nắm chặt đôi tay nàng với
những lời thề thiết tha:
- "Tối đa là hai năm, Bội Cầm! Hai năm nữa anh sẽ trở về. Dù có thi đậu
hay không thi đậu, anh cũng phải trở về, anh không thế sống xa em. Bội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.