HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 10

“Khi nãy con đi đâu?” bà già nằm trên giường nói. “Ta phải đi tiểu, mà

chẳng có ai đến cả.”

Trước giọng điệu khó ưa của bà ta, người thanh niên vẫn bình tĩnh đứng

ở chân giường, mặt tươi cười.

“Ta phải đi tiểu,” bà ta lặp lại một cách mơ hồ hơn, như thể không còn

chắc về ý nghĩa của những lời mình nói ra nữa.

“Mẹ à, con có tin tốt đây,” người thanh niên nói. “Chẳng bao lâu nữa

mọi chuyện sẽ ổn cả. Mọi chuyện sẽ được lo liệu cả.”

“Con đi đâu mà lại bỏ ta ở đây hả?” Giọng bà ta một lần nữa chua chát,

càu nhàu.

“Không xa đâu mẹ. Mẹ biết rất rõ là con không bao giờ đi xa mà.”
“Ta không thích ở một mình đâu.”

Nụ cười của gã rộng mở, gần như hân hoan. “Chẳng bao lâu nữa mọi

chuyện sẽ ổn cả thôi. Mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng mà nó phải tới.
Mẹ có thể tin con. Con đã tìm ra cách giải quyết mọi chuyện – lão sẽ trả lại
thứ đã lấy, khi lão nhận được thứ đã cho.”

“Con làm thơ hay thật đấy.”
Căn phòng không cửa sổ. Ánh sáng hắt nghiêng từ chiếc đèn ngủ cạnh

giường – nguồn sáng duy nhất trong phòng – làm nổi bật vết sẹo dày trên cổ
người đàn bà và những khoảng tối trong đôi mắt đứa con trai của bà ta.

“Mẹ con ta đi nhảy nhé?” Bà ta chợt nảy ra ý tưởng khi nhìn trân trân

một bên vai gã và bức tường tối đen sau lưng gã.

“Tất nhiên rồi mẹ. Mọi chuyện sê hoàn mỹ cả.”
“Vịt Dickie bé bỏng của ta đâu?”

“Ngay đây này mẹ.”
“Vịt Dickie có đi ngủ không?”
“Giờ ngủ đến rồi, giờ ngủ đến rồi, giờ ngủ đến rồi.”

“Ta phải đi đái,” bà ta nói, dường như cố tỏ ra lỏn lẻn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.