chứng nhìn thấy mặt người bị hại được bao nhiêu phần trăm chứ?"
Trong lòng Giản Dao khẽ động: ý của anh là...
Phương Thanh cũng mỉm cười: "Có người chứng kiến hai vụ án mất
tích, đều là người bán vé trong quầy, nhưng hiện tại đã đổi người bán vé,
tìm được người còn mất thêm chút thời gian."
Bạc Cận Ngôn lập tức nói: "Rất biết lựa chọn nhân chứng. Lượng người
trên bến tàu quá lớn, như vậy có thể bảo đảm khi cảnh sát đến điều tra, có
thể tìm được nhân chứng."
Ba người đến gần nhìn, trong chốc lát, Giản Dao giật mình. Bởi vì
người bán vé cũng không khác gì ở những khu du lịch khác, sắc mặt không
kiên nhẫn ngồi sau cửa sổ, đầu không hề ngẩng lên.
"Làm thí nghiệm đi." Bạc Cận Ngôn nói.
Phương Thanh gật đầu: "Tôi đi gọi một cảnh sát nữ đến."
Tuy Giản Dao đã gần đoán được dụng ý của bọn họ, nhưng mà...hai
người này mới quen biết có vài ngày, đã ăn ý như vậy sao? Mối duyên phận
với đàn ông của Bạc Cận Ngôn từ khi nào trở nên tốt như vậy? Chẳng lẽ là
bởi vì kết hôn, khí huyết thay đổi, trở nên...bắt đầu khiến các cảnh sát
thích?
"Xin chào, tôi mua vé tàu đến huyện Chu."
"20 tệ."
"Đây...ui."
Nghe thấy tiếng hô, người bán vé ngẩng đầu, thấy một cô gái mặc áo
phông màu xanh, đội mũ và đeo kính râm, cúi đầu, xoay người nhặt tiền rơi