HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 130

lảo đảo, sắc mặt còn khó coi hơn cả người chết. Bạc Cận Ngôn lạnh lùng
nhìn cô ta, rồi cũng chui xuống.

Ngọn đèn trên tường u ám, từ lúc dẫm chân lên đá đã biết tầng hầm

ngầm này được đào rất nhiều năm rồi.

"Nhà họ Diêu vốn là nhà cổ thời Minh Thanh." Phương Thanh nói,

"Tầng hầm ngầm và thông đạo có thể là đã được giữ lại từ khi đó."

Cầu thang quanh co, xuyên qua một con đường tối tăm, thông đến một

căn phòng sáng sủa, tường và mặt đất được trát xi măng. Căn phòng đơn
giản nhưng sạch sẽ, ước chừng hơn 30 mét vuông, có một cái bàn, hai chiếc
ghế, còn có một tủ quần áo và một tủ lạnh. Trong tủ lạnh để mấy chai bia.
Bên cạnh tường còn có một cánh cửa sắt nhỏ. Nhóm cảnh sát phá cửa, bên
trong là một căn phòng nhỏ hơn, có giường, sau đó là đống xiềng xích đều
ghim trên tường, không thể tháo ra được. Căn phòng trống rỗng, không có
bóng người.

Phương Thanh đi đến bên cửa sổ, nhìn mấy lần, ngón tay chạm vào một

sợi tóc dài màu đen, không biết là của ai để lại. Bạc Cận Ngôn đứng trong
phòng, nhìn xung quanh, trên mặt không có cảm xúc gì.

"Mang cô ta vào." Phương Thanh lớn tiếng nói.

Minh Lan bị cảnh sát đẩy mạnh vào.

"Cô còn gì để nói không?" Phương Thanh lạnh lùng, "Gian tầng hầm

ngầm này dùng để làm gì?"

Ai ngờ lúc này Minh Lan vẫn còn chống cự, nở nụ cười nói: "Tôi làm gì

ư? Tôi thường dùng gian phòng này để nghỉ ngơi. Những cô gái đó là do tôi
mời đến nhà làm khách, sau đó bọn họ đi đâu thì tôi làm sao biết được?"

Cảnh sát ở bên cạnh lớn tiếng quát: "Cô còn nói dối!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.