HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 133

Bên đầu kia điện thoại im lặng, dường như thỉnh thoảng truyền đến

tiếng hít thở. Giản Dao hơi sửng sốt, mơ hồ có cảm giác khác thường, lại có
cảm giác không thể nói lên lời. Vì thế cô hạ giọng, kiên nhẫn nói: "Tôi là
vợ của giáo sư Bạc, cũng là đồng nghiệp của anh ấy. Hiện tại di động của
anh ấy không có tín hiệu, không liên lạc được, nếu có chuyện có thể nói với
tôi."

Người nọ im lặng một lúc mới lên tiếng: "Cô là...bà Bạc ở cùng cậu ta?"

Giọng nói này hơi quen tai, Giản Dao ngẩn người, đột nhiên có phản

ứng, trong lòng không ngừng hoảng hốt. Cố gắng dùng giọng nói bình thản:
"Đúng vậy, là tôi, chị là..." Đồng thời ra hiệu cho người cảnh sát bên cạnh
bật máy nghe lén.

"Tôi...cậu ta nói, cậu ta nhất định sẽ bắt tội phạm đền tội?" Tạ Mẫn nói.

"Đúng vậy." Giản Dao đáp chắc chắn, cùng lúc đó cảnh sát ở bên cạnh

cũng ra hiệu cho cô, số máy gọi tới đúng là của Tạ Mẫn, chị ta đã bật máy.

Tạ Mẫn thở hổn hển, đột nhiên trong giọng nói còn có cả tiếng khóc:

"Tôi tìm được rồi...tìm được Đông Sinh của tôi rồi." Chị ta vừa khóc vừa
cười, "Là tôi nghe lầm, hóa ra không phải 'núi', mà là 'tam'."(*)

(*) núi đọc là/ shān/, tam đọc là /sān/ nên Tạ Mẫn nghe lầm

Cúp điện thoại, Tạ Mẫn ngẩng đầu, nhìn núi đối diện, trên đó có chữ

"Tam Thanh Quan". Lúc này sương mù dày đặc, ngọn núi cổ xưa, khói
hương trong miếu lượn lờ. Chỗ chị ta đứng lúc này là phía sau núi Tam
Thanh Quan. Khu rừng này hiếm khi có người lui tới, nhưng chị ta nhớ rõ
Diêu Viễn Qua và Minh Lan từng lên núi mấy lần. Bọn họ còn từng quyên
tặng trồng một rừng cây.

Tạ Mẫn ngẩng đầu, lau khô nước mắt trên mặt. Dưới chân chị ta là đám

đất đã bị đào xới, còn hai tay chị ta đã đầy vết thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.