HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 363

luôn nhìn về phương xa, nhìn về nơi Bạc Cận Ngôn vĩnh viễn không đến
được.

"Cận Ngôn, đừng để trong lòng." Anh nói, "Tớ không trách cậu. Là lỗi

của tớ, tớ nên nói trước với cậu, tớ chỉ muốn...Vũ Mông cô ấy..."

Bạc Cận Ngôn chợt cười, nhưng là nụ cười tự giễu: "Không, là tớ sơ

suất. Nếu tớ quan tâm cậu thêm một chút, nếu tớ xuất thêm tinh lực, đi điều
tra Hàn Vũ Mông, cậu sẽ không phải chết. Mọi người sẽ không xảy ra
chuyện. Là lỗi của tớ, hiện tại tớ không có cách nào bù đắp được."

Phó Tử Ngộ lắc đầu: "Đừng nghĩ như vậy, mạng của tớ là mạng, chẳng

lẽ mạng của đám sinh viên không phải là mạng sao? Trước đây cậu luôn là
người hoàn thành trách nhiệm trong phạm vi của mình. Đừng để chuyện
này lưu lại trong lòng cậu."

Nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn không nói lời nào.

"Tớ sắp phải đi rồi." Phó Tử Ngộ chống tay vào ghế đứng lên, đập đập

tay, giống như mọi ngày, "Sau này cậu tính làm thế nào? Mắt cậu đã không
còn nhìn thấy rồi, về sau, phải đi con đường thế nào đây?"

Bạc Cận Ngôn im lặng rất lâu. Hóa ra hai mắt của anh đã không còn

nhìn thấy rồi sao?

Ve khẽ kêu lên ở phía sau hai người, đây là giữa ngày hè nào đó trong

ký ức sao?

Bạc Cận Ngôn nói: "Tớ sẽ rời đi một thời gian."

"Rời đi? Đi đâu?"

"Mục tiêu của những kẻ đó là tớ, còn chưa bắt được thủ phạm thì tớ còn

chưa báo thù được cho cậu." Bạc Cận Ngôn đáp, "Hơn nữa hiện tại tớ đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.