HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 376

Chị không biết lựa chọn này có đúng hay không, nhưng trước khi mất

mẹ nói với chị nhất định phải chăm sóc tốt hai chúng ta. Chú và dì có rất
nhiều tiền, không có con. Bọn họ muốn có một đứa con. Ông nội đã không
còn nhiều tiền tiết kiệm, tiền cha mẹ để lại cũng không còn nhiều. Bọn họ
nói ông nội không thể nuôi nổi cả hai chúng ta. Chị là chị sẽ giúp đỡ gia
đình. Nếu bọn họ chịu mang em đi Mỹ, chị sẽ càng vui hơn, nhưng hiện tại
không có cách nào, bọn họ chỉ muốn mang mỗi chị. Cha từng nói một câu
gọi là "Kiếm báu từ mài giũa mà ra". Tương lai chúng ta phải thi đại học
thật tốt, kiếm được thật nhiều tiền, mới có thể khiến cho chúng ta và ông
nội có cuộc sống hạnh phúc. Nước Mĩ có rất nhiều tiền.

Chị đi đây, đừng nhớ chị. Chị nhất định sẽ trở về, chị thề bằng sinh

mệnh của mình.

Kha Ái."

Đó là lần xa cách đầu tiên trong đời của tôi với Kha Ái. Lần đó, tôi rất

tức giận, không ăn cơm, cũng không để ý đến ai, mấy ngày liên tiếp khiến
ông nội tức giận đánh mắng: "Kha Ái có thể đi được Mĩ là do đã tu được ba
kiếp. Nếu không dựa vào một ông lão như ta, nuôi hai đứa sao có tiền đồ
gì!"

Tôi mặc kệ ông nội tiếp tục bật khóc.

Nhưng tôi có thể tức giận được bao lâu chứ.

Tôi lại bắt đầu hi vọng mỗi ngày, hi vọng chị ấy gọi điện thoại, hi vọng

chị ấy viết thư. Nhưng không hề có.

Chủ nhiệm lớp thấy tôi mỗi ngày chạy đến hộp thư ở trường, an ủi tôi:

"Con à, chị con đi Mĩ rồi, sang đó không quen, còn nhỏ như vậy làm sao có
thể tìm được nơi gửi thư, gọi điện cho con. Đừng chạy đi nữa."

"Vâng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.