HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 377

Nhưng khi đó tôi nào biết được lần tách ra này là đến tận mười năm.

Năm ấy thi xong đại học, ông nội qua đời. Tôi đeo một ba lô đơn giản,

đến thành phố Bắc Kinh rộng lớn. Mọi chuyện không giống như những gì
tôi tưởng tượng, khi tôi ngẩng đầu cười nhìn đám bạn trong phòng ngủ, bọn
họ nhìn quần áo và ba lô đơn giản trên người tôi, đều chỉ cười, không nóng,
không lạnh.

Biết không, lúc ấy tôi có cảm giác mình như một con sâu róm, cẩn thận

bò dưới ánh mặt trời, nhưng người khác lại chán ghét né tránh. Vì thế tôi lại
lập tức lùi về bóng râm dưới lá cây kia. Bốn năm đại học, chưa từng tiếp
xúc thân mật với bốn người cùng phòng ngủ. Cuối cùng tôi cảm thấy mình
không hợp với bọn họ, không phải người chung đường. Thỉnh thoảng bọn
họ đi uống bia, ăn đồ nướng, xem bóng đá, cũng chưa bao giờ mời tôi. Tôi
ở trong phòng ngủ đọc sách, hoặc thử bộ đồ hóa trang, trang phục nữ mới.

Bọn họ không thích tôi, tôi cũng thế. Nhưng tôi thực sự chán ghét cảm

giác bị cô lập, tuy vẫn là bị cô lập. Mỗi buổi sáng tôi lấy nước ấm cho bốn
người cùng phòng, mỗi ngày đều là tôi quét dọn phòng ngủ. Bọn họ trốn
học thì điểm danh hộ, muốn mượn sách, kì thi chép bài của tôi, tôi đều cố
gắng làm theo lời bọn họ. Tôi nghĩ như vậy có thể sống tốt ở phòng ngủ
một chút, ít nhất cũng không bị coi thường.

Thành lập nhóm Nguyệt Ảnh là một lần cơ duyên. Là bạn học Tưởng

Học Nhiễm chạy tới nói với tôi: "Kha Thiển, tôi đã xem cậu biểu diễn rất
nhiều lần. Cậu là người tốt nhất tôi từng thấy. Chúng tôi muốn thành lập
một nhóm, mời cậu cùng làm người sáng lập, có hứng thú tham gia
không?"

Lúc ấy tôi thật sự không dám tin. Được người tôn trọng và đề nghị như

vậy.

"À, được chứ." Tôi nói, "Tôi bằng lòng tham gia."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.