HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 410

cao lớn, yếu ớt. An Nham lặng lẽ nhìn mấy giây, xoay người đi xuống bếp.
Không bao lâu, An Nham đã làm xong bữa sáng. Bạc Cận Ngôn cũng đã
rửa mặt xong, đi đến nhà ăn ngồi xuống. Anh đã thay xong áo sơ mi và âu
phục, kính râm vẫn đeo trên mắt như cũ. An Nham nói thầm: "Khi ở nhà,
anh không thể tháo cái kính kia xuống sao?"

Bạc Cận Ngôn: "Không thể."

Vì thế An Nham từ bỏ. Nhưng không phải người mù nào cũng cố chấp

im lặng giống như du hồn. Tuy người này mù, nhưng mũi lại nhạy cảm hơn
bao giờ hết. Anh vừa ngồi xuống một giây, mũi hít hai cái, sắc mặt lập tức
thối: "Lại là sandwich trứng? Đã một năm rồi mà tay nghề của cậu chả tiến
bộ chút nào, đúng là của hiếm."

An Nham hoàn toàn không thèm để ý, từ bao giờ mà trạch nam phải hổ

thẹn với khả năng nấu nướng của mình chứ? Cậu chỉ thản nhiên cười: "Sai
rồi, là tôi giữ nguyên 26 năm không tiến bộ."

Bạc Cận Ngôn: "..."

An Nham vùi đầu ăn, Bạc Cận Ngôn nhai mấy miếng, thật sự là khó mà

nuốt xuống được. Anh hơi nhớ những bữa sáng đa dạng Giản Dao làm mỗi
ngày, nhưng một khi nhận ra mình đang nhớ nhung, anh sẽ ra lệnh cho bản
thân lập tức ngừng lại.

"Cậu không thể rán cá sao?" Bạc Cận Ngôn hỏi.

An Nham: "Không phải hai hôm trước mới ăn rồi sao? Hơn nữa nào có

ai ăn cá vào buổi sáng chứ?" Cậu lại liếc Bạc Cận Ngôn: "Mắt anh không
nhìn thấy, ăn nhiều cá cũng không tốt, nhỡ bị hóc xương thì sao? Chẳng lẽ
còn muốn tôi gỡ xương cho anh?"

"Ha ha..." Bạc Cận Ngôn khẽ nói: "Lo quá nhiều rồi đấy, tôi nhắm mắt

lại cũng có thể nhổ hết xương cá ra."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.