HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 411

An Nham: "..."

Cậu thật sự không muốn nói chuyện với người này nữa. Chỉ là khi

ngẩng đầu, lại nhìn thấy chiếc kính râm trên mặt Bạc Cận Ngôn, còn cả
khuôn mặt tuấn tú đen sì của anh. Trong phút chốc An Nham lại hơi mềm
lòng, thỏa hiệp nói: "Vậy hôm nay tôi lại đi siêu thị, mua ít hamburger bò,
xúc xích cá, và cá viên về. Nếu có cá tươi, sẽ mua một con."

Bạc Cận Ngôn gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận.

Sau khi ăn sáng xong, An Nham vô cùng không muốn rửa bát, để vào

chậu rửa coi như không thấy. Cậu lái xe, hai người xuống núi. Chỗ này gọi
là thành phố Tuân, ở vùng trung bộ phía nam, không lớn mà cũng không
nhỏ. Bạc Cận Ngôn lựa chọn nơi này ở ẩn chỉ vì từng có quan hệ với người
nào đó ở đây. Ngay cả nhà ở của bọn họ cũng là do người nọ hỗ trợ thu xếp.
Nhanh chóng tới cửa đội cảnh sát hình sự, An Nham dừng xe, Bạc Cận
Ngôn chống gậy, bước lên bậc tam cấp. Người đàn ông mặc âu phục đi giày
da, tiến thẳng vào đội cảnh sát hình sự, lại là một người mù. Mỗi khi đến
luôn khiến người ta liếc mắt, thỉnh thoảng cũng có tiếng bàn tán xì xào, Bạc
Cận Ngôn chả bao giờ quan tâm. An Nham cũng thế, hai tay đút trong túi
quần, đi theo phía sau anh, nhìn không chớp mắt. Song hôm nay lại không
có ai đón tiếp bọn họ. Người cảnh sát phụ trách tiếp khách nói: "Xin lỗi
giáo sư Bạc, Tiểu An! Hôm nay sếp của chúng tôi có việc đi ra ngoài, phải
đón vị khách quan trọng khác, nhưng tất cả tài liệu về vụ án sau khi giáo sư
Bạc giúp đỡ chúng tôi phá án đều ở trong này. Nếu các anh có yêu cầu gì
cũng có thể nói thẳng với tôi."

An Nham nhận lấy tài liệu, Bạc Cận Ngôn khẽ nói: "Cám ơn."

Người cảnh sát còn muốn nói thêm mấy câu nữa, Bạc Cận Ngôn

nghiêng tai lắng nghe một chút động tĩnh trong văn phòng, chợt nở nụ cười,
hỏi: "Gần đây đang bận vụ án gì lớn sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.