HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 412

Người cảnh sát hơi sợ run, thấy An Nham cũng nhìn mình, vội nói:

"Không có. Gần đây không có vụ án nào, chỗ chúng tôi nhỏ làm sao thường
xuyên xảy ra vụ án. Đúng rồi...cấp trên muốn tới kiểm tra, mọi người đang
bận rộn chuẩn bị."

Cậu ta nói rất hợp lí, An Nham lộ ra vẻ mặt thản nhiên, Bạc Cận Ngôn

chỉ mỉm cười, đột nhiên đứng thẳng dậy: "Nếu không có vụ án, vậy chúng
tôi xin phép cáo từ." Xoay người muốn đi.

Người cảnh sát vội nói: "Chờ đã! Hôm nay tuy sếp chúng tôi không ở

đây, nhưng đã đặc biệt căn dặn nhà ăn chuẩn bị đồ ăn, mấy anh em muốn
mời giáo sư một bữa cơm, biểu đạt chút cảm tạ..."

Bạc Cận Ngôn không hề dừng bước, chỉ nói: "Không cần, tôi không

thích ăn cơm với người lạ."

Người cảnh sát: "..."

An Nham nở nụ cười thản nhiên sâu xa với người cảnh sát, rồi cũng đút

tay vào túi xoay người rời đi. Hai người nhanh chóng đi xa. Người cảnh sát
sửng sốt một lúc lâu, thở dài, cầm lấy điện thoại, gọi cho người nọ: "A lô,
sếp ạ, giáo sư Bạc đến rồi, nhưng lại đi luôn. Không ở lại ăn cơm với chúng
ta."

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Bạc Cận Ngôn và An Nham đi ăn cơm

trưa. Các thành phố miền nam hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tương đồng,
đường phố náo nhiệt, khu ăn vặt la liệt, nhà lầu cao thấp. An Nham tìm một
quán ăn nhỏ, hai người gọi một bàn đồ ăn: một con cá ba cân, một đĩa đùi
gà kho...

Trong lúc đó Bạc Cận Ngôn hỏi nhân viên: "Có hoành thánh da cá

không?"

Nhân viên hơi sửng sốt, nói: "Cái gì thế? Không có."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.