“Đối với những gì người đời gọi là quỷ ma, thì cách trừ khử hiệu quả
nhất là dùng chính vật mà anh có cảm giác do ma chạm vào anh, để đối phó
lại nó!”, Thạnh không nghĩ ngợi thêm, đã lột phăng chiếc quần đang mặc,
quơ lên và cho chạm vào bộ quần áo đang treo lơ lửng kia.
Lạ lùng thay, lần chạm này Thạnh không hề cảm thấy gì. Để thử nghiệm
lại, Thạnh lặp lại bằng tay không thì y như lần đầu, anh cảm giác như vừa
chạm vào dòng điện cực mạnh!
Không dám xem thường nữa, Thạnh tiếp tục dùng chiếc quần của mình
quất mạnh vào bộ đồ, và chỉ mấy giây sau nguyên cả bộ đồ đã bị kéo rơi
xuống đất. Vừa thoáng thấy có dòng chữ viết trên ngực áo của bộ đồ kia,
Thạnh cúi xuống đọc và giật bắn người kêu lên:
- Tên tuổi của Hồng Hạnh!
Thì ra ai đó đã ghi cả họ tên, tuổi của em gái anh. Thạnh bàng hoàng:
- Họ yểm hồn con Hạnh!
Đã từng nghe người ta nói chuyện muốn hại ai đó thì không cần giáp
mặt, cứ lấy đồ người đó từng mặc, rồi viết tên tuổi lên và treo hay băm nát
thì người bị hại sẽ chết ngạt như đang bị treo cổ hoặc đau đớn đến mạng
vong, chẳng khác như đang bị ai đó phanh thây muôn mảnh. Nay chợt nhớ
lại, Thạnh kêu lên:
- Hạnh nó bị treo cổ bữa đó là bởi bộ đồ này đây.
Anh tự tin hơn, nên tiện tay cuốn bộ đồ lại, cầm theo. Không có chuyện
gì xảy ra sau đó. Và suốt cả buổi ấy, lúc Thạnh lục lạo khắp nơi, anh cũng
không gặp phản ứng gì. Cho đến lúc anh rời nơi đó thì nghe phía sau lưng
anh có tiếng người gào thét đầy giận dữ. Đáng lý phải dừng lại xem người
vừa gào là ai, tự dưng anh như bị sức mạnh vô hình nào đó xô đẩy Thạnh đi
nhanh ra khỏi nhà.