HÃY TẮT ĐÈN VÀ ĐỌC - Trang 157

chết khô lâu rồi. Lão ấy hoàn toàn điên! May là ông ta không làm như vậy
với Biljana nhà cậu hồi cậu bảo nó đi đưa thức ăn cho ông ấy đấy.”

Tôi sởn gai ốc ngay lập tức. “Ai cơ?” tôi hỏi. “Họ tìm thấy ai cơ ạ?”

“Vợ của Ivanovic!” cô ấy đáp. “Để cô kể cho nghe. Bà ấy không phải đã

chết như ông ấy nói với chúng ta; ít nhất là không phải lúc ông ta còn sống
ở đó. Họ không biết chắc lý do ông ta khóa bà ấy dưới tầng hầm như vậy.
Ông ấy không bình thường lắm do di chứng thời chiến tranh; chúng tôi từng
nghe họ cãi vã suốt. Nhưng sau đó không ai biết về họ nữa, họ cũng không
có bà con nào ở Mỹ, nên khi ông ấy bảo vợ đã mất thì mọi người cũng tin.
Bà ấy đã ở dưới đó bảy năm, xương bị gãy, cánh tay bà ấy bị bẻ quặt lại và
một bên mắt cá chân cũng vậy. Bà ấy bị mù do ở trong bóng tối quá lâu, da
thì lở loét hết vì không được tắm rửa. Ông ta cũng đã cắt lưỡi của bà ấy để
bà ấy khỏi kêu khóc cầu cứu.”

Cả người tôi lạnh toát, chân cũng không trụ vững nữa. Tôi dựa người rồi

ngã luôn xuống ghế. Ký ức về cái thứ quặt quẹo, nhợt nhạt trên bậc thang
ấy ập tới.

“Bà ấy chết vì mất nước, một mình sống trong bóng tối, sau khi chồng

bà ta đột quỵ và không thể nói cho ai biết rằng bà ấy ở dưới đó”, mẹ tôi vừa
nói vừa lắc đầu. “Bà ấy hẳn đã rất cô đơn và sợ hãi. Nhiều lần chúng ta đã
tới đó mà chẳng nghe thấy điều gì!”

Mẹ tôi thở dài.

“Giá như có ai đó biết thì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.