"Gâu gâu!" Sơ Ngũ thấy mụ mụ bắt đầu chạy về nhà, chú nghĩ rằng về
đến nhà sẽ được ăn thịt xương ngon, cũng kích động đi theo phía sau, vừa
chạy vừa kêu gâu gâu.
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, khoé miệng của Tô Hàng lại một
lần nữa không không khế được mà vểnh lên.
Hạnh phúc là gì, trong lúc lơ đãng nụ cười lại bò lên trên khoé miệng
của ngươi, đây ước chừng chính là giờ phút hạnh phúc.
Ăn xong điểm tâm, Trầm Khê cùng Tô Hàng đi ra cửa.
Tô Hàng là như thường lệ đi làm, còn Trầm Khê thì lại phải đến cô nhi
viện để đưa vật từ thiện.
Trầm Khê ăn mặc ngày thuờng rất đơn giản, màu sắc quần áo cũng
không diễm lệ gì. Cũng không biết có phải do phải đến cô nhi viện ngày
hôm nay không, mà Trầm Khê không mặc áo khoác như ngày bình thường,
mà cô lại mặc chiếc áo lông màu đen, những túi xách hàng hiệu kia một cái
đều không dùng, mà dùng một cái ba lô màu xám không biết được tìm ở
đâu ra, bên trong chứa một đống đồ ăn vặt mà hôm qua cô cùng Trương tẩu
đi siêu thị mua.
"Hôm nay em muốn đến cô nhi viện ư?" Tô Hàng biết mà còn hỏi.
"Ừm." Trầm Khê vừa mở cửa xe ném ba lô vào, vừa trả lời.
"Đi vui vẻ." Tô Hàng nói.
"Được!" Nghĩ đến tấm thư mời tràn đầy hình vẽ ngộ nghĩnh kia, Trầm
Khê không nhịn được cười mà nở nụ cuời.
Tô Hàng khẽ gật đầu, rồi xoay người ngồi vào trong xe, hắn nhìn qua
Trầm Khê trong kính chiếu hậu, nghĩ: Lần này để em đi trước, lần sau anh