Trầm Khê có chút cạn lời: "Em bị cảm, cẩn thận lây cho anh."
"Vậy thì vừa khéo." Tô Hàng không thèm để tâm Trầm Khê trốn tránh,
vẫn nhào lên gặm một cái, "Lây cho anh, em cũng có thể khỏe lên nhanh
hơn."
"Anh có bị ngốc hay không, nếu lây cho người khác là khỏe lên thì
làm gì còn ai bị cảm nữa." Trầm Khê tức giận nói, "Nếu thật sự lây sang
cho anh, ngoại trừ có thêm một con người bị cảm, cũng chẳng có thay đổi
gì khác."
"Có." Tô Hàng đáp, "Ít nhất anh sẽ không đau lòng như vậy."
"Được rồi." Trầm Khê bị Tô Hàng càng ngày càng giỏi tán tỉnh nói
đến mặt đỏ lên, đẩy đẩy nam nhân thúc giục, "Đi làm nhanh, buổi tối về
sớm một chút."
"Ừm." Tô Hàng lúc này mới lưu luyến không rời mà ra khỏi nhà.
==
Giữa trưa, 12 giờ, Phương Vũ lái xe đưa Tô Hàng đến cửa quán cà phê
ở khu quy hoạch của thành phố S, chỉ vào một người đàn ông tây trang giày
da đang tựa vào cửa sổ nói: "Đó chính là Trần Vũ, trưa nào anh ta cũng tới
đây uống cà phê."
Tô Hàng khép văn kiện trong tay lại, đặt sang một bên, nhìn nhìn đồng
hồ: "Mười phút sau tôi ra."
"Vâng." Phương Vũ gật gật đầu, chờ Tô Hàng xuống xe rồi lái đi, rốt
cuộc nơi này không cho phép đỗ xe thời gian dài.
Tô Hàng vào quán cà phê, một tay mở một chiếc cúc trên tây trang ra,
nhìn quét xung quanh một lần, đi về phía Trần Vũ, sau đó không hề báo