"Nếu không thì anh tưởng là gì hả?" Trầm Khê nghi hoặc nhìn về phía
hắn.
"Không có gì." Tô Hàng lại sờ sờ mũ, cười, "Rất ấm áp."
"Đi thôi." Trầm Khê cầm cái túi đặt dưới đất lên, một tay xách túi một
tay kéo tay Tô Hàng, cùng rời khỏi bệnh viện.
Lúc đến bãi đỗ xe, Trầm Khê giành trước giúp Tô Hàng mở cửa ghế
phụ ra, Tô Hàng hơi ngạc nhiên, dường như có chút không quen việc đổi
vai thế này.
"Lên xe nào." Trầm Khê thúc giục.
"A." Tô Hàng nghe lời ngồi vào trong xe, vẫn dùng ánh mắt ngốc
nghếch và cực cực kì thỏa mãn nhìn dáng vẻ bận tới bận lui của Trầm Khê.
(Là hai chữ "cực" đó, mình muốn nhấn mạnh, chứ không phải lỗi type
đâu nhe >/////<)
"Sao lại nhìn em như vậy?" Trầm Khê đang định khởi động xe, lại
thấy người nào đó không giấu diếm nhìn mình chằm chằm, ánh mắt có một
loại cảm giác nói không nên lời.
"Nếu anh sớm biết nằm viện sẽ có đãi ngộ tốt như vậy, anh đã nằm
viện vào cái hôm ngay sau khi vừa kết hôn rồi." Tô Hàng nói.
"Nhưng mà ngày hôm đó ai kia lại đi công tác phải không ta?" Trầm
Khê nhướng mày.
"Anh sai rồi." Cách làm mà hắn đã từng tự cho là tâm lý đến cỡ nào,
bây giờ nhìn lại cảm thấy rất ngu xuẩn.
Trầm Khê nhìn dáng vẻ nghiêm túc nhận lỗi của nam nhân, không
nhịn được cong khóe môi, ngoắc ngón tay với hắn. Đến khi Tô Hàng nghe