"Mẹ không sao hết, hai ngày nữa là có thể xuất viện rồi." Trầm Khê
cười trả lời.
"Mẹ ơi, em con đâu ạ? Chú Lý với bác Trương đều nói em đã chui ra
khỏi bụng mẹ rồi." Hữu Hữu ngây thơ hỏi.
"Em còn đang ở phòng sơ sinh, làm kiểm tra xong sẽ được đưa qua
đây."
"Vậy lát nữa tụi con sẽ được gặp em ạ?" Hai mắt Hữu Hữu sáng lên.
"Đúng rồi." Trầm Khê đáp.
Thím Trương mang bữa sáng của cả nhà đến, đẩy bàn ăn đến trước
mặt Trầm Khê: "Phu nhân, ăn chút gì đó trước đi."
"Vâng vâng, mẹ ăn một chút đi." Tả Tả và Hữu Hữu cũng không hỏi
nữa, ngẩng mặt chờ mẹ ăn sáng.
"Vậy hai đứa ăn với mẹ nha." Thật ra Trầm Khê cũng không muốn ăn
lắm, nhưng nhìn gương mặt trông mong của bọn nhóc, cô vẫn mỉm cười
cầm đũa lên.
Thím Trương cười cười, đặt phần chuẩn bị cho Tô Hàng lên một góc
bàn: "Tiên sinh, ngài cũng ăn chút đi."
"Được." Tô Hàng nãy giờ vẫn mãi chăm chú nhìn ba mẹ con loay
hoay với ánh mắt chứa chan tình cảm, lúc này mới sực tỉnh.
"Vậy mọi người ăn đi, tôi đi xem con gái nuôi của tôi, lát nữa còn phải
đi làm." Lý Thanh Viễn thấy mình không còn việc gì, định chào hỏi một cái
rồi đi.
"Để tôi đưa cậu đi." Tô Hàng nghe Lý Thanh Viễn nói xong, buông
đôi đũa vừa mới cầm xuống.