Tô Hàng đóng cửa lại, hắn nhìn lướt qua Sơ Ngũ đang vui sướng vẫy
đuôi ngoăn ngoắt, rồi nghe thấy tiếng phim truyền hình vẫn còn vang, hắn
thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi tới bên cạnh ghế sa lon, ở nơi đó, hắn nhìn
thấy Trầm Khê đang bọc lấy một chiếc khăn lông đang tựa vào ghế sa lon
mà ngủ say.
Trầm Khê nhìn như ngủ rất quen, hai má nhàn nhạt đỏ ửng, còn có
mấy sợi tóc mềm mại vương trên mặt, theo hô hấp Trầm Khê đang kéo dài
mà chập trùng lên xuống. Tô Hàng ngồi xổm người, nhịn không được mà
đưa ngón tay ra muốn vén mấy sợi tóc trên mặt Trầm Khê lên, chỉ là ngón
tay của hắn quá lạnh, vừa đụng phải mặt Trầm Khê, cô liền không thoải
mái mà thì thầm mấy tiếng.
Tô Hàng nhanh chóng thu tay lại, hắn thấy Trầm Khê đã sắp tỉnh,
trong lòng khẩn trương không đợi được, thế nhưng đợi nửa ngày sau, Trầm
Khê vẫn lẳng lặng ngủ như vậy. Tâm tình khẩn trương dần dần không còn,
Tô Hàng nhớ tới nhiệt độ truyền đến ngón tay của mình, hắn có bận tâm
chút.
Phát sốt sao? Tô Hàng nghĩ nên đưa tay sờ lại trán Trầm Khê, thế
nhưng hắn lại sợ làm cô thức giấc. Hắn đành phải đứng lên rồi đi tới chỗ
hòm thuốc lấy một cái nhiệt kế ra, nhẹ nhàng đo trên trán Trầm Khê từng
chút, cuối cùng nhận thấy nhiệt độ vẫn bình thường, Tô Hàng lúc này mới
yên lòng trở lại.
Hắn buông nhiệt kế trong tay xuống, sau đó cúi người, cẩn thận mà
chậm rãi bế Trầm Khê lên lầu.
"Ô?" Sơ Ngũ thấy ba ba tự nhiên ôm mụ mụ đi, chú hoang mang hừ
hừ hai tiếng, rồi ngoan ngoãn lại nằm xuống tấm thảm một lần nữa.
Tô Hàng đặt Trầm Khê nhẹ nhàng trên giường ở phòng ngủ chính, kéo
chăn mền qua để Trầm Khê đắp kín, sau đó hắn giống như một kẻ ngốc