Trầm Khê đệm gối ôm dưới chân, quả nhiên so với ngồi trên đất thì dễ
chịu hơn nhiều, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Hàng đang cắm cúi mở
quà, liền đỏ mặt rồi nói: "Cảm ơn nhiều."
"Đây là quà do Tống tổng đưa, một chiếc vòng tay được làm bằng
ngọc." Tô Hàng không có trả lời, mà đưa hộp quà vừa mở được cho Trầm
Khê.
"Ồ, về sau cái này có thể làm đồ đấu giá để từ thiện." Trầm Khê tiếp
lấy hộp quà rồi nói.
"Ừm." Tô Hàng gật đầu, bộ dạng như tôi không có ý kiến em thích là
được rồi, sau đó lại tiếp tục cúi đầu mở hộp quà.
Trầm Khê vụng trộm nhìn lướt qua Tô Hàng, thấy hắn tựa như không
có trả lời mình, cô có chút buồn bã rồi lại cúi đầu tiếp tục mở quà.
Tô Hàng đối với đồ lễ vật cũng không phải là quá để ý, nhưng hắn vô
cùng thích xem mấy tấm thẻ bên trong hộp quà. Kỳ thật đối với thiệp chúc
mừng khi kết hôn, đại khái dùng từ đều không khác mấy, đều là chúc bạch
đầu giai lão, trăm năm tốt hợp, sớm sinh quý tử. Nhưng Tô Hàng rất thích,
hắn không sợ người khác nhìn, mỗi một tấm thiệp cũng sẽ mặc niệm ở
trong lòng một lần.
Mỗi khi mở mấy lễ vật ra, thấy tấm thẻ để ở bên trong, phía trên viết:
Chúc Tô Hàng cùng Trầm Khê, tân hôn đại hỉ, trăm năm tốt hợp, sớm sinh
quý tử. Tâm tình của hắn liền sẽ vui vẻ hơn mấy phần, giống như những lời
này nói nhiều, liền sẽ biến thành thật.
"A... Cái notebook này là sao đây, còn có cả mật mã khóa." Trầm Khê
nghi hoặc nhìn.
"Thế nào?" Tô Hàng nghe thấy giọng nói thì liền ngẩng đầu lên.