"Đây là Lý Thanh Viễn đưa, hình như là notebook, mặt trên còn có
mật mã khóa nữa." Trầm Khê giương notebook trong tay lên.
"Anh xem một chút."
Tô Hàng tiếp lấy notebook, trong đầu lập tức hiện ra mấy lời nói của
Lý Thanh Viễn trong ngày kết hôn của hắn: "Lúc đầu tôi nghĩ nên đưa cậu
một cuốn bách khoa toàn thư về lời nói tán tỉnh, nhưng nghĩ đến việc đưa
sách là điểm xấu, thế là tôi liền dùng một tuần lễ, trích những lời nói mà tôi
đã dùng qua, làm ra một lễ vật kết hôn cho cậu, có thể tính là quá thành ý
rồi. Mật mã là ngày kết hôn của hai người, nhớ kỹ đấy."
"Anh biết mật mã sao?" Trầm Khê tò mò hỏi.
"Không biết, tý nữa anh sẽ hỏi hắn." Tô Hàng mặt không đổi sắc nói.
"Ồ." Trầm Khê không tiếp tục hỏi nữa, cô tiếp tục cúi đầu mở quà, các
hộp bên cạnh cô phần lớn đều đã bị Trầm Khê mở sạch, còn lại đều là có
thể tích lớn hơn một chút, Trầm Khê liền mở mấy cái, phát hiện đều là mấy
đồ cổ có giá trị. Trầm Khê không phải là nguời yêu thích đồ cổ, Tô Hàng
hình như cũng không phải, thế là cô dự định về sau sẽ bán đi để làm từ
thiện.
"Cái này hình như là lễ vật của Vân tiểu thư." Tô Hàng mở một hộp
quà ra, phát hiện là của Vân Thư, hắn biết Vân Thư là bạn thân nhất của
Trầm Khê, thế là không có mở đóng goí bên trong ra, trực tiếp đưa hộp quà
cho Trầm Khê.
Trầm Khê nghe nói là lễ vật của Vân Thư, trong lòng cô cũng có chút
hiếu kỳ, dù sao thời điểm đời trước kết hôn vì tâm tình cô không tốt, Trầm
Khê căn bản không nghĩ đến việc muốn mở hộp quà, thời gian dài sau đó
thì cô không còn nhớ chuyện này nữa. Còn lễ vật kết hôn, hình như là
không lâu sau khi kết hôn, Tô Hàng đã xử lý, còn việc Tô Hàng xử lý như
thế nào, Trầm Khê không có để ý, tự nhiên cũng không biết.