HÈ CỦA CÔ BÉ MẤT GỐC - Trang 87

Vy tủm tỉm nhìn xuống, còn Huy thì khỏi nói, cứ như là mặt trời mọc.

Hôm qua bói chén, Vy tỉnh bơ hỏi "Thần ơi cho con biết vậy chứ Huy có...
yêu con không hả thần?" Chén chạy chữ "Q" rồi "U" dừng ở "Y" và kết
thúc ở dấu sắc. Vy làm nũng cả với người khuất mặt khuất mày, nó rên ư ử
"Không chịu đâu! Không chịu đâu! Sao thần trả lời gì kỳ vậy, sao chỉ có
‘quý’ thôi mà không phải là ‘yêu’?"

- Chúa ơi! Đó là Thần nói "Huy quý Vy" - Con bé ngẩng lên nói với bố -

Chứ chính miệng Huy đâu có nói là Huy quý Vy đâu!

Nó liếc Huy đang lúng túng bên cành đào. Cuối cùng Huy cũng phải nói

nên lời:

- Ừ! Thì người ta nói đấy!

- Nói gì? - Vy kỳ kèo.

- Người ta nói người ta quý Vy đấy!

- Cảm ơn Huy nha - Vy cười tươi như mùa xuân - Vậy thì tết năm sau con

lại ra Hà Nội chơi với cô chú và với... không cần chị Quỳnh đâu!

Vy nói thế nhưng nó biết tôi cũng quý nó biết chừng nào nên nó đến bên

tôi thơm hai cái từ biệt. Nó chẳng dám lặp lại hành động đó với Huy, sợ làm
thằng nhỏ... sợ.

Vy đi rồi những ngày tết cũng vừa qua, chẳng biết những gì nó nói với

Huy có là sự thật. Tôi ngẫm nghĩ mãi, chẳng lẽ người ta có thể nói những
lời yêu thương bằng cái giọng tỉnh như sáo và những tràng cười nắc nẻ. Con
bé sống động và tươi vui đã đem cái nắng phương Nam vào nhà tôi cùng
đón tết. Còn thằng Huy...

Tôi quý Vy. Nhưng tôi cũng yêu em Huy của mình!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.