HÈ CỦA CÔ BÉ MẤT GỐC - Trang 89

mở miệng nhờ. Con trai Việt Nam dở ẹc! Tuy vậy, một khi anh ta đã ra tay
giúp đỡ rồi thì tôi cũng không tiếc gì một lời cảm ơn.

- Cảm ơn nhe! Học chi mà lên tận trời xanh ba bốn tầng lầu. Mệt đứt hơi!

- Tội nghiệp Phương - Hoài nghiêng đầu ngó tôi cười thông cảm - Ai

biểu xách chi cái cặp nặng dữ vậy?

- Tại đựng đủ thứ đồ nghề cho lớp mình nè: phấn, khăn trải bàn, sổ điểm,

hai ba xấp bài photo bài tập - Tôi thở ra mệt mỏi rồi tự an ủi - mà tụi mình
được vinh hạnh ngồi trên đầu trên cổ thiên hạ nên phải chịu cực leo cầu
thang chút đỉnh!

- Phương lúc nào cũng nói chuyện nghe phách lối - Hoài cau mày - Làm

"bà lớn" riết rồi quen thói!

Tôi định xạc anh chàng cao kều cái tội dám lên lớp phu nhân của "ông

lớn" như mọi lần có ai làm chọc nọc tôi nhưng chúng tôi đã lên đến nơi và
đụng đầu nhiều người trong lớp đang đứng nói chuyện.

- Trời ơi! Coi thằng Hoài xách cặp giùm "bà lớn" kìa!

- Bộ tính làm "ông nhỏ" hả mậy?

- Nhắm chịu nổi sức mạnh và uy lực của "ông lớn" không mà sung vậy?

Tôi tái mặt vì những câu nói đùa đi quá giới hạn lòng tự trọng của một

con người. Nhưng thật ngạc nhiên, Hoài vẫn tỉnh bơ và chưa thèm trả cặp
lại cho tôi. Hoài buông từng lời trả đũa:

- Bà lớn, bà nhỏ gì cũng mặc, hễ tao giúp được thì tao giúp. Còn được

làm "ông nhỏ" của Phương thì thật là vinh hạnh cho Hoài tao.

Và trước sự tức tối của những kẻ đố kỵ, hai chúng tôi vui vẻ sánh đôi vào

lớp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.