HÈ CỦA CÔ BÉ MẤT GỐC
HÈ CỦA CÔ BÉ MẤT GỐC
Dương Thụy
Dương Thụy
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Ông Nhỏ
Ông Nhỏ
Mọi người trong lớp gọi tôi là "bà lớn" chẳng phải vì tôi có tướng tá phì
nhiêu hay có chức tước gì quan trọng mà đơn giản họ gọi thế để ghép đôi
tôi với "ông lớn".
"Ông lớn" thì quả là lớn về mọi mặt. Đó là thầy Christophe dạy chúng tôi
môn Poésie. Thầy bệ vệ cao một mét tám và nặng cỡ ba ông con trai "cò
ma" lớp tôi cột lại bỏ lên cân. Vì mỗi lần đọc tên thầy khó khăn quá, phải
uốn lưỡi thật cong nên chúng tôi làm biếng gọi là "ông lớn" cho dễ phát âm,
lại mang tính tượng hình. Còn việc mọi người xúm lại gọi tôi là "bà lớn" thì
cũng chả có gì éo le. Sinh viên! Chỉ cần tôi bưng cho thầy ly nước theo
nhiệm vụ lớp trưởng và thầy cười rạng rỡ cảm ơn là họ đã có đủ bằng
chứng để chuyện nhỏ xé to, đồn ùm lên và đặt biệt danh cho tôi từ đó. "Ông
lớn" hoàn toàn không biết rằng trên đời này tồn tại một "bà lớn" mảnh mai,
mỗi buổi học hay tận tụy chăm sóc mình bằng những chai Tribeco. Ông chỉ
biết hồn nhiên đón nhận một cách vui vẻ và nhiệt tình uống đến giọt cuối
cùng để không phụ lòng cô sinh viên bé nhỏ. Về phần "bà lớn", dẫu biết
rằng mình chỉ "có tiếng" mà không "có miếng", bà vẫn vui lòng tiếp tục
nhiệm vụ cao cả vào mỗi buổi học và kiêu hãnh đem danh "bà lớn" ra hù
dọa mấy tên con trai có ý đồ mờ ám.
- Ê! Hoài ơi! - Tôi hổn hển gọi với theo - Xách cặp giùm Phương coi.
Mệt quá!
- Đưa đây!
Anh chàng bí thư chi đoàn đưa tay đỡ chiếc cặp to đùng đựng đủ thứ đồ
của tôi, cảm thấy hơi xấu hổ vì không tự nguyện hỏi giúp tôi trước khi tôi