HẸN EM NGÀY ĐÓ - Trang 271

* * *

Matt lái xe như cái máy về phía San Francisco.
Buồn bã và chán chường.
Sự tiết lộ sau khi qua đời của Elliott thoạt đầu đã mang lại cho ông chút an
ủi song ngay lập tức lại nhường chỗ cho nỗi buồn phiền và chán nản.
Thật lòng mà nói, sự giảng hoà sau cái chết của người bạn để lại cho ông
một dư vị dở dang. Matt là một con người của chủ nghĩa lạc quan. Ông vẫn
luôn có niềm tin vào cuộc sống. Khái niệm "chết tử tế", ra đi trong thanh
thản, với một cảm giác đã hoàn thành tốt cuộc sống của mình: tất cả những
điều đó đều chẳng có nghĩa lý gì đối với ông.
Điều mà ông mong muốn là lại có thể cùng vui vẻ với Elliott. Lấy tàu và cả
hai cùng lênh đênh trên vịnh, uống rượu khai vị trong những quán cà phê
trên khu cảng cũ, thưởng thức món cá hồi nước ngọt ở nhà hàng Chez
Francis, dạo chơi trong những khu rừng ở Sierra Nevada...
Sống.
Nhưng chẳng còn mơ về những điều đó được nữa. Elliott đã chết và có lẽ
chẳng mấy chốc cũng sẽ đến lượt ông.
Ông vẫn ngây thơ tưởng tượng rằng rồi mọi thứ sẽ trở về như cũ. Song
cuộc sống đã không muốn điều ấy xảy ra và năm tháng đã trôi qua...
Lúc này là ba giờ chiều. Càng về gần đến thành phố, xe cộ đi lại càng đông.
Ông dừng lại ở một trạm xăng để đổ đầy xăng và ăn tạm chút gì.
Trong toa-lét, ông vã nước lên mặt nhiều lần cứ như làm vậy sẽ có thể rửa
trôi được sự chán nản và già nua. Tấm gương phản chiếu lại cho ông một
hình ảnh khiến ông cảm thấy bàng hoàng. Bụng ông sôi lên ùng ục và mệt
mỏi và rầu rĩ khiến ông rối trí.
Tại sao ông cứ có cảm giác như mình đã bỏ qua điều gì đó quan trọng? Từ
đêm hôm trước, có điều gì đó cứ giày vò ông. Ông có cảm giác mọi việc
vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, song không thể nào lý giải nổi vì sao.
Ông gọi một chiếc bánh mì kẹp và ngồi vào một bàn gần cửa sổ rồi lơ đãng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.