HẸN EM NGÀY ĐÓ - Trang 39

Người bố loạng choang bước tới bên đứa con gái
- Làm thế nào... làm sao nó có thể bị tai biến não được? Nó còn chưa đầy
mười lăm tuổi...
- Điều đó có thể xảy đến bất cứ lúc nào và với bất kỳ ai, Elliott nói.
Ánh mặt trời chói loà xuyên qua cửa sổ, rọi bừng căn phòng bằng một thứ
ánh sáng chói chang và như vuốt ve mớ tóc vàng óng của cô bé. Trông cô
như đang say giấc và thật khó có thể tin được rằng cô sẽ không bao giờ tỉnh
lại nữa.
- Nhưng ông không định thử phẫu thuật ư? Người mẹ ngạc nhiên và vẫn
còn chưa tin vào sự thật.
Chồng bà tiến lại gần và cầm lấy tay vợ. Elliott đưa mắt nhìn bà và nói
bằng giọng rất nhẹ.
- Đã hết rồi, thưa bà Romano, tôi rất lấy làm tiếc.
Anh rất muốn ở lại với họ lâu hơn nữa, gánh vác bớt cho họ một phần dù
chỉ rất nhỏ trong nỗi bất hạnh này, tìm một vài lời an ủi, cho dùa biết chẳng
có lời nào có thể an ủi được trong lúc này.
Nhưng một cô y tá đã gọi anh. Anh có một ca mổ được định sẵn vào lúc 15
giờ và anh đã bị muộn.
Trứoc khi rời khỏi phòng, lẽ ra anh đã phải thực hiện đến cùng công việc
của mình và hỏi xem bố mẹ bệnh nhân có đồng ý cho hiến nội tạng hay
không. Sau đó sẽ là cả một cuộc tranh luận siêu thực tế để anh thuyết phục
họ rằng cái chết của con gái họ có thể sẽ góp phần cứu được một vài sinh
mạng. Phải, lẽ ra Elliott phải thực hiện công việc của mình đến cùng nhưng
hôm nay anh cảm thấy không đủ dũng khí để làm điều đó.
Anh bước ra khỏi phòng, hoàn toàn kiệt quệ và đầy phẫu uất. Trước khi đi
lên phòng mổ, anh dừng lại trong toa-lét để vã nước lên mặt.
Mình sẽ không bao giờ có con, anh tự thề và nhìn mình trong gương. Mình
sẽ không bao giờ có con để chúng không bao giờ chết!
Và nếu Ilena không hiểu thì cũng đành chịu vậy...

Orlando, Florida
1976

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.