Anh đẩy cánh cửa một gian phòng lát gạch vuông sáng loáng nơi Ling, một
bác sĩ nội trú khoa cấp cứu, đang đợi anh.
- Tôi muốn hỏi ý kiến anh về một trường hợp bệnh nhi, bác sĩ Cooper ạ,
anh ta vừa thông báo vừa giới thiệu anh với ông bà Romano, cặp vợ chồng
đi cùng.
Ông chồng, một người Mỹ gốc Ý thấp nhỏ tóc nâu, dễ dàng gây thiện cảm
ngay tức thì. Bà vợ, cao hơn, tóc vàng, gốc Bắc Âu. Một sự kết hợp tuyệt
vời của những mặt đối lập.
Họ không đến đây khám bệnh, mà vì cô con gái Anabel vừa mới chuyển
vào trong khoa và giờ đang nằm bất động trên một trong những chiếc
giường trong phòng bệnh.
- Mẹ cô bé buổi trưa về nhà đã thấy con gái trong tình trạng này. Chúng tôi
nghĩ rằng sáng nay cô bé đã không hề tỉnh giấc, Ling giải thích. Tôi đã yêu
cầu kiểm tra toàn bộ và bác sĩ Amendoza đã thử cho chụp X-quang.
Đó là một cái máy chẩn đoán hình ảnh kiểu mới đang bắt đầu xuất hiện
trong các bệnh viện trên thế giới với tên gọi là "scanner".
Elliott bước lại gần thân hình đang chìm trong hôn mê. Anabel là một cô bé
khoảng mười lăm tuổi với mái tóc vàng giống mẹ và nét mặt chân thành
giống bố.
- Thời gian gần đây cô bé có bị đau đầu hay buồn nôn gì không?
- Không, người mẹ đáp.
- Cháu có dùng chất gây nghiện không?
- Không!
- Liệu có khi nào cháu bị đập đầu trong lúc ngủ hoặc ngã từ trên giường
xuống không?
- Cũng không.
Chưa cần khám cho cô bé, Elliott đã cảm thấy sự sống đang dần dần rời bỏ
và cái chết, lẩn quất đâu đó trong một góc phòng, đang chờ đến lượt.
Tuy vậy, thoạt đầu mới dùng ống nghe, kết quả có vẻ khả quan: Anabel thở
tốt, tim và phổi vẫn hoạt động bình thường. Tiếp tới Elliott thử phản xạ
giác mạc. Cũng không có gì đáng chú ý.
Song mọi chuyện trở nên đáng lo ngại hơn khi anh chuyển sang khám đồng