HẸN HÒ NƯỚC MỸ - Trang 8

Hành trình của con - Nỗi niềm của mẹ

C

huyến bay dài đầu tiên mà Nam bay cùng mẹ là từ Việt Nam đến Nhật

Bản.

Khi ấy, mẹ hẫng hụt lạ kì. Từ giờ, mẹ sẽ chỉ có Nam và bố mà không có

ông bà nội ngoại bên cạnh. Mọi khi có bà ngoại, hễ Nam ốm, Nam hu hi,
Nam nôn trớ, bà đều ở bên. Bà sẽ chỉ cho mẹ phải làm việc này việc kia. Bà
nhắc mẹ cho Nam mặc áo, đi tất... Bà nấu những món ăn mẹ thích. Nói tóm
lại là có bà, mẹ thấy “khỏe re”.

Nhưng giờ thì mẹ phải tự mình coi sóc Nam.
Trong suốt chuyến bay, Nam nằm yên, mắt thiêm thiếp ngủ. Mẹ duỗi

chân, tận hưởng cảm giác của việc được ngồi trên cả mấy chiếc ghế đầu.
Hàng không Nhật luôn dành ưu tiên cho những bà mẹ mang theo con nhỏ
bằng việc để những ghế hàng đầu cho em bé cùng một cái cũi nằm xinh ơi
là xinh.

Nam ọ ẹ rồi nằm yên. Mẹ nắm lấy những ngón tay nho nhỏ của con thò

ra sau cũi.

Và vô cùng hài lòng vì sự trật tự của Nam.
Mẹ khe khẽ hát. Những bài hát không đầu không cuối.
Và mẹ nhìn ra ngoài trời.
Nước Nhật luôn mang đến cho mẹ một cảm giác là lạ. Nói là yêu thì

cũng không hẳn. Nhưng với nước Nhật mẹ cứ như một cô gái và mối tình
18 tuổi. Có chút say mê lại có chút dỗi hờn. Khi thì thích đến mụ mị mà lúc
lại muốn quên.

Mẹ nhớ cái cảm giác mỗi khi nhìn sân bay Kansai từ trên cao. Lúc đó

sân bay như một hòn đảo bồng bềnh hoa lệ, mẹ cứ thấy xa xôi. Rồi mẹ cúi
xuống và gọi: Đến nơi rồi Nam ơi! Mẹ cầm những ngón tay nhỏ bé của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.