HẸN HÒ NƯỚC MỸ - Trang 9

Nam đung đưa khe khẽ và Nam mở mắt ra nhìn. Chao ôi, tất cả nơi này, cái
khoảnh khắc này, chợt trở nên gần gũi biết bao nhiêu.

Bố ào ra đón và ôm trọn hai mẹ con vào lòng. Nắng buổi sớm như mật

ong và gió rịm trên da thịt. Mẹ thơm lên má Nam giờ đã hồng lên như hai
trái táo.

Đó là chuyến bay xa đầu tiên của hai mẹ con.
Và chuyến bay xa thứ hai vào năm Nam 13 tuổi.
Có nằm mơ mẹ cũng không nghĩ là Nam sẽ đi du học vào tuổi ấy. Mẹ

tưởng ít ra cũng là 15 hay 17 thậm chí 20, 22 tuổi gì đó.

Nhưng rồi lại là 13. Nhưng rồi Nam vẫn hăm hở lên đường. Nói là hăm

hở vì hôm ấy, khi mọi người chia tay ở sân bay, ai cũng cố nở một nụ cười
gường gượng. Chỉ riêng Nam, con nao nức chạy đến từng người thân, thơm
lên má, dặn dò, bắt tay, cười... không sót một ai.

Mẹ nhớ cái giây phút bố ôm Nam như muốn giữ mãi Nam trong vòng

tay. Mẹ thấy lòng đau thắt lại. Nước mắt mẹ nhòe nhoẹt. Mẹ biết, chỉ khi
Nam và mẹ khuất sau cánh cửa phòng chờ sân bay, bố sẽ òa lên khóc. Bố
muốn Nam yên tâm nên nén lại mà.

Và Nam nữa, mẹ biết phía sau nụ cười hớn hở rạng ngời kia là bời bời

nhớ thương, bồn chồn lo lắng. Mẹ biết Nam cũng muốn bố mẹ yên tâm nữa
mà.

Lên máy bay, Nam đưa tay sang cài dây an toàn cho mẹ, ôm mẹ vào lòng

vỗ về. Lúc bấy giờ mẹ như con chim bị mưa, rũ xuống đầm đìa nước mắt.
Thương bố và thương Nam...

Nam gọi cô tiếp viên xin cho mẹ cái khăn ấm và nhẹ nhàng lau lên

khuôn mặt mẹ. Mẹ nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ lăn và Nam cứ chấm mãi,
chấm mãi...

Rồi sân bay Texas cũng hiện ra. Nắng mùa hè chói gắt. Cả sân bay như

một thành phố thu nhỏ.

Thủ tục hàng không cũng đơn giản. Mẹ mệt nên ngồi phịch xuống ghế

băng, đợi Nam đi lấy hành lí.

Vừa lấy hành lí từ băng chuyền, đang đợi để qua cửa kiểm tra an ninh thì

có một chú chạy đến hồ hởi: Nam à, Nam sang đây du học phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.