HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM - Trang 112

thân mật, tình cảm, sự liên kết. Tận cùng sự mãn nguyện của tôi, trong vòng
tay anh, là sự sợ hãi.

"Em đã mơ gì thế?" anh hỏi, chậm rãi và dịu dàng xoa lưng tôi. Giọng

trầm sâu của anh trở nên thô nhám vì buồn ngủ, và sự ngọt ngào có anh
nằm bên quấn lấy tôi như tấm chăn ủ ấm.

"Em không biết. Em không nhớ gì cả. Em tỉnh dậy và một trong những

điều làm em sởn gai ốc là khi em không biết em ở đâu, thêm vào đó em bị
lạnh nữa. Em đã nói gì à?"

"Không, em chỉ gây ra âm thanh là lạ giống như em bị sợ hãi."

"Em nghĩ là em đã nghe thấy một tiếng động lớn, nhưng có lẽ là trong

giấc mơ của em. Nếu như em đã mơ."

"Anh không nghe thấy gì cả. Tiếng động kiểu gì thế?"

"Giống như tiếng súng."

"Không, dứt khoát không có cái gì như thế cả." Giọng anh hoàn toàn chắc

chắn. Tôi cho là vậy, vì anh là cảnh sát, anh rất nhạy với những thứ như
vậy.

"Vậy thì chắc là em mơ về vụ án mạng rồi. Em không nhớ." Tôi ngáp và

rúc lại gần hơn, và khi đó một mở ký ức bồng bềnh quay lại. Tôi không mơ
về vụ án mạng của Nicole mà của tôi, bởi vì trước khi cảnh sát tìm ra cơ thể
Nicole, tôi đã nghĩ phát súng đó nhằm vào tôi. Và trong khoảng 10 phút,
cho đến khi cảnh sát đến, tôi đã rất kinh hãi.

"Đợi đã, em nhớ lại một chút. Em mơ em bị bắn, điều mà ngay lúc đó em

nghĩ là đã thực sự xảy ra. Em đoán chắc là do tiềm thức gây nên."

Vòng tay anh siết chặt tôi. "Em đã làm gì? Đêm hôm đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.